Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Phân tích bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ Ngữ Văn 11

8e80e1af771ece99859ffbb0e9d14e98
Gửi bởi: nhanthuat 27 tháng 7 2016 lúc 20:23:24 | Được cập nhật: 16 tháng 5 lúc 4:41:01 Kiểu file: DOCX | Lượt xem: 1548 | Lượt Download: 16 | File size: 0 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

PHÂN TÍCH BÀI THƠ ĐÂY THÔN VĨ DẠ -TUYỂN TẬP NHỮNG BÀIMẪU HAYBài mẫu 1: Phân tích bài thơ Đây thôn Vĩ DạHàn Mặc Tử một trái tim, một tâm hồn lãng mạn dạt dào yêu thương đã bật lên nhữngtiếng thơ, tiếng khóc của nghệ thuật trước cuộc đời. Những phút giây đau xót và sung sướng,những phút giây mà ông đã thả hồn mình vào trong thơ, những phút giây ông đã chắt lọc, đãthăng hoa từ nỗi đau của tâm hồn mình để viết lên những bài thơ tuyệt bút. Và bài thơ Đây thônVĩ Dạ đã được ra đời ngay trong những phút giây tuyệt diệu ấy. bài thơ, cái tình mặn nồngtrong sáng đã hòa quyện với thiên nhiên tươi đẹp, mối tình riêng đã trong mối tình chung màhồn thơ vẫn đượm vẻ buồn đau. Đây thôn Vĩ Dạ là một trong những bài thơ tình hay nhất của Hàn Mặc Tử. Một tình yêuthiết tha man mác, đượm vẻ buồn ẩn hiện giữa khung cảnh thiên nhiên hòa với lòng người, cáithực và mộng, huyền ảo và cụ thể hòa vào nhau. Mở đầu bài thơ là một lời trách móc nhẹ nhàngcủa nhân vật trữ tình:Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Chỉ một câu hỏi thôi! Một câu hỏi của cô gái thôn Vĩ nhưng chan chứa bao yêu thươngmong đợi. Câu thơ vừa có trách móc vừa có tiếc nuối của cô gái đối với người yêu vì đã bỏqua không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mặn mà, ấm áp tình quê của thôn Vĩ vùng nông thônngoại xinh xắn thơ mộng, một phương diện của cảnh Huế. Chúng ta hãy chú quan sát, tậnhưởng vẻ đẹp của thôn Vĩ:Nhìn nắng hàng cau nắng mới lênVườn ai mướt quá xanh như ngọcLá trúc che ngang mặt chữ điềnNét đặc sắc của thôn Vĩ quê hương người con gái gợi mở câu đầu tiên đến đây đã đượctả rõ nét. Một bức tranh thiên nhiên tuyệt tác rộng mở trước mắt người đọc. Hình ảnh nắng tướilên trên ngọn cau tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Nắng mới là nắng sớm bắt đầu của một ngày,những hàng cau cao vút vươn mình đón lấy những tia nắng sớm kia, và tất cả tràn ngập ánh nắngvàng buổi bình minh. Cái “nắng hàng cau nắng mới lên” sao lại gợi một nỗi niềm làng mạc quêhương đến thế. Câu thơ này bất chợt khiến ta nghĩ tới những câu thơ của Tố Hữu trong bài Xuânlòng:Nắng xuân tưới trên thân dừa xanh dịuTàu cau non lấp loáng muôn gươm xanhÁnh nhởn nhơđùa quả non trắng phếuVà chảy tan qua kẻ lá cành chanh. Nắng mới cũng còn có nghĩa là nắng của mùa xuân, mở đầu cho một năm mới nên baogiờ nó cũng bừng lên rực rỡ nồng nàn. Đó là những tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống làng quê màtrước hết nó chiếu vào những vườn cau làm cho những hạt sương đêm đọng lại sáng lên, lấp lánhnhư những viên ngọc được đính vào chiếc áo choàng nhung xanh mịn:Vườn ai mướt quá xanh như ngọc. “Cái nhìn như chạm khẽ vào sắc màu của sự vật để rồi bật lên một sự ngạc nhiên đến thẩnthờ”. Đến câu thơ này, ta bắt gặp cái nhìn của thi nhân đã hạ xuống thấp hơn và bao quát chiềurộng. Một khoảng xanh của vườn tược hiện ra, nhắm mắt vào ta cũng hình dung ra ngay cái màuxanh mượt mà, mỡ màng của vườn cây. Ta không chỉ cảm nhận ởđó màu xanh của vẻ đẹp mà nócòn tràn trề sự sống mơn mởn. Những tán lá cành cây được sương đêm gội rửa trở thành cànhvàng lá ngọc. Không phải xanh mượt, cũng không phải xanh mỡ màng mà chỉ có “xanh nhưngọc” mới diễn tả được vẻđẹp ngồn ngộn, sự sống của vườn tược. Một màu xanh cao quý, khôngmột chút gợn, một màu xanh tỏa ánh tạo nên vẻđẹp óng ánh, lấp lánh, trong trẻo làm cho vườncây càng sáng bóng lên. Hình như cả vườn cây đều tắm trong luồng không khí đang còn run rẩysự trinh bạch nguyên sơ chưa hề nhuốm bụi. Lăng kính không khí ấy làm hiện rõ hơn đường nétmàu sắc của cảnh sắc mà mắt thường chúng ta bỏ qua. Nếu không có một tình yêu sâu nặng nồngnàn đối với Vĩ Dạ thì Hàn Mặc Tử không thể có được những vần thơ trong trẻo như vậy. Ai đãtừng sinh ra và lớn lên Việt Nam, đặc biệt là xứ Huế thì mới thấm thía những vần thơ này:Lá trúc che ngang mặt chữ điềnTrong vườn thôn Vĩ Dạ kia nhánh lá trúc và khuôn mặt chữđiền sao lại có mối liên quanbất ngờ mà đẹp thế: những chiếc lá trúc thanh mảnh, thon thả che ngang khuôn mặt chữđiền.“Mặt chữđiền” khuôn mặt ấy chỉ hiện ra thấp thoáng sau lá trúc mơ màng, hư hư thực thực. Thôn Vĩ Dạ nằm cạnh ngay bờ sông Hương êm đềm. Vì thế mà từ cách tả cảnh làng quê ởkhổ đầu đã hé mở tình yêu, tác gỉ chuyển sang tả cảnh sông, với niềm bâng khuâng, nỗi nhớmong, sầu muộn hư ảo như trong giấc mộng:Gió theo lối gió, mây đường mâyDòng nước buồn thiu, hoa bắp layThuyền ai đậu bến sông trăng đóCó chở trăng về kịp tối nay? Gió và mây đã gợi buồn vì nó trôi nổi, lang thang thì nay lại càng buồn hơn: gió đi theođường của gió, mây đi theo đường của mây, gió và mây xa nhau; không thể là bạn đồng hành,không thể gặp gỡ và sự xa cách của nhà thơ với người yêu có thể là vĩnh viễn. Phải chăng đây làcảm quan của nhà thơ trong xa cách nhớ thương, và đây cũng là mặc cảm của những con ngườixưa trong cuộc sống. Nỗi buồn về sự chia li, giã biệt đọng lại trong long người phảng phất buồnvà mang một nỗi niềm xao xác. Chúng ta không còn thấy giọng thơ tươi mát đầy sức sốngnhưởđoạn trước nữa, chúng ta gặp lại Hàn Mặc Tử một tâm hồn đau buồn, uất:Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay Dòng sông Hương hiện ra mới buồn làm sao với những bông hoa bắp màu xám tẻ nhạt,ảm đạm như màu khói. Với một tâm hồn mãnh liệt như Hàn Mặc Tử thì dòng sông trôi lửng lờcủa xứ Huế chỉ là “dòng nước buồn thiu” gợi cảm giác buồn lặng, quạnh quẽ. Hoa bắp cũng laynhè nhẹ trong một nỗi buồn xa vắng. Sự thay đổi tâm trạng chính là thái độ của những con ngườisống trong vòng đời tối tăm, bế tắc. Mặt nước sông Hương êm quá gợi đến những bến bờ xavắng, những mảnh bèo trôi dạt lênh đênh của số kiếp con người. Tâm trạng thoắt vui thoắt buồnmà buồn thì nhiều hơn, ta đã gặp rất nhiều các nhà thơ lãng mạn khác sống cùng thời với HànMặc Tử. thơ thật buồn, được nối tiếp trong hai câu sau nhưng với cách diễn đạt thật tuyệt diệu,thực đấy mà mộng đấy:Thuyền ai đậu bến sông trăng đóCó chở trăng về kịp tối nay? Tất cả như tan loãng trong vầng trăng thân thuộc của Hàn Mặc Tử. Cảnh vật thiên nhiêntràn ngập ánh trăng, một ánh vàng sáng loáng chiếu xuống dòng sông, làm cho cả dòng sông vànhững bãi bồi lung linh, huyền ảo. Cảnh nên thơ quá, thơ mộng quá! Và cũng đa tình quá! “Dòngnước buồn thiu” đã hóa thành dòng sông trăng lung linh, con thuyền khách đã hóa thành thuyềntrăng. Tác giảđã gửi gắm một tình yêu khát khao, nỗi ngóng trông, mong nhớ vào con thuyềntrăng, vào cả dòng sông trăng. thơ lồng trong ngôn ngữ thơ thật là tài hoa, thật là thơđẹp với xứHuế mộng mơ. Tác giả đã lướt bút viết nên những câu thơ nhẹ nhàng, sâu kín nhưng hàm chứa cảtình yêu bao la, nồng cháy đến vô cùng. Vầng trăng trong hai câu thơ này là vầng trăng nguyênvẹn của thi nhân trước mảnh tình quê chưa bị phôi pha. Hàn Mặc Tử rất yêu trăng nhưng vầngtrăng các bài thơ khác không giống thế này. Một ánh trăng gắt gao, kì quái, một ánh trăng khêugợi, lả lơi: Gió rít tầng cao trăng ngã ngửa Vỡ tan thành vũng đọng vàng khô. hay:Trăng nằm sóng soãi trên cành liễuĐợi gió đông về để lả lơi“Trăng trở thành một khí quyển bao la mọi cảm giác, mọi suy nghĩ của Hàn Mặc Tử, hơnnữa nó còn lẫn vào thân xác ông”. Nó là ông, là trời đất, là người ta. Trăng biến hóa vô lườngtrong thơ ông, khi hữu thế khi vô hình, khi mê hoặc khi kinh hoàng. Trở lại với dòng sông trăngtrong Đây thôn Vĩ Dạ. đây sông là sông trăng nhưng thi nhân lại xót xa hỏi:Thuyền ai đậu bến sông trăng đóCó chở trăng về kịp tối nay?Vầng trăng đây phải chăng là vầng trăng hạnh phúc và con thuyền không kịp chở trăngvề cho người trên bến đợi? Câu hỏi biểu lộ niềm lo lắng của một số phận không có tương lai. HànMặc Tử hiểu căn bệnh của mình nên ông mặc cảm về thời gian cuộc đời ngắn ngủi. Vầng trăngkhông về kịp và Hàn Mặc Tử cũng không đợi được vầng trăng hạnh phúc đó nữa, một năm sauông vĩnh biệt cuộc đời. Nhưng hiện tại, con người còn đang sống và đang tiếp tục giấc mơ:Mơ khách đường xa, khách đường xa,Áo em trắng quá nhìn không ra;Ở đây sương khói mờ nhân ảnhAi biết tình ai có đậm đà? Trái tim khao khát yêu thương, nhưng nỗi đau kỉ niệm tình yêu ấy, ông đã gửi tất cả vàonhững trang thơ. Và rồi tất cả như trôi trong những giấc mơ ước ao, hi vọng. Màu áo trắng cũnglà màu ánh nắng của Vĩ Dạ mà nhìn vào đó tác giả thấy choáng ngợp, thấy ngây ngất trước sựtrong trắng, thanh khiết, cao quý của người yêu. Hình như giữ những giai nhân áo trắng ấy với thinhân có một khoảng cách nào đó khiến thi nhân không khỏi không nghi ngờ:Ở đây sương khói mờ nhân ảnhAi biết tình ai có đậm đà? Câu thơ tả thực cảnh Huế, Huế kinh thành sương khói. Trong màn sương khói đó có nhưnhòa đi và có thể tình người cũng nhòa đi? Nhà thơ không tả cảnh mà tả tâm trạng mình, biết baotình cảm trong những câu thơ ấy. những cô gái Huế kín đáo quá, ẩn hiện trong sương khói, trởnên xa vời quá, liệu khi họ yêu, họ có đậm đà chăng? Tác giảđâu dám khẳng định về tình cảm củangười con gái Huế, ông chỉ hỏi:Ai biết tình ai có đậm đà? Lời thơ như nhắc nhở, không phải bộc lộ một sự tuyệt vọng hay hi vọng, đó chỉ là sự thấtvọng của một trái tim khao khát yêu thương mà không bao giờ và mãi mãi không có tình yêu trọnvẹn. Bài thơ càng hay càng ngậm ngùi, nó đã khép lại nhưng lòng người vẫn thẩn thức. Cả bài thơđược liên kết bởi từ “ai”, mở đầu: “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc”; tiếp đến “Thuyền ai đậubến sông trăng đó” và kết thúc: “Ai biết tình ai có đậm đà?” càng làm cho Đây thôn Vĩ Dạ sươngkhói hơn, huyền bí hơn. Đây thôn Vĩ Dạ là một bức tranh đẹp về cảnh và người của miền quê đất nước qua tâmhồn thơ mộng, giàu tưởng tượng và đầy yêu thương của nhà thơ với nghệ thuật gợi liên tưởng,hòa quyện thiên nhiên với lòng người. Trải qua bao năm tháng, cái tình Hàn Mặc Tử vẫn còn tươinguyên, nóng hổi, lay động day dứt lòng người đọc. “Tình yêu trong ước mơ của con người đauthương ấy có sức bay bổng lạ kì” nhưng nó cũng giản dị, trong sáng, tươi đẹp như làng quê VĩDạ. Xin thành kính thắp một nén nhang trước một nghệ sĩ tài hoa, một trái tim suốt cuộc đời thổnthức vì tình yêu, một tâm hồn thi sĩ đã thăng hoa nỗi đau thương, bất hạnh của đời mình thànhnhững đóa hoa thơ mà trong đó thơm ngát nhất, thanh khiết nhất là Đây thôn Vĩ Dạ.Bài mẫu 2: Phân tích bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ"Đây thôn Vĩ Dạ" rút trong "Tập thơ Điên" xuất bản năm 1940, sau khi nhà thơ đã qua đời.Bài thơ nói rất hay về Huế, về cảnh sắc thiên nhiên hữu tình, về con người xứ Huế, nhất là các côgái duyên dáng, đa tình, đáng yêu. Hàn Mặc Tử đã viết về một tình yêu tình yêu đơn phương thơmộng đắm say, lung linh trong sáng đến huyền ảo. Bài thơ giãi bày một nỗi niềm bâng khuâng,một khát khao về hạnh phúc của thi sĩ đa tình, có nhiều duyên nợ với cảnh và con người Vĩ Dạ.1. Câu đầu của khổ thơ thứ nhất "dịu ngọt" như một lời chào mời, vừa mừng vui hội ngộ,vừa nhẹ nhàng trách người thương xiết bao thương nhớ, đợi chờ. Giọng thơ êm dịu, đằm thắm vàtình tứ: "Sao anh không về chơi thôn Vĩ?". Có mấy xa xôi. Cảnh cũ người xưa thấp thoáng trongvần thơ đẹp mang hoài niệm. Bao kỉ niệm sống dậy trong một hồn thơ. Nó gắn liền với cảnh sắcvườn tược và con người xứ Huế mộng mơ:"Nhìn nắng hàng cau nắng mới lênVườn ai mướt quá xanh như ngọcLá trúc che ngang mặt chữ điền?"Cảnh được nói đến là một sáng bình minh đẹp nơi thôn Vĩ. Nhìn từ xa, thi nhân say mêngắm nhìn những ngọn cau, tàu cau ngời lên dưới màu nắng mới, "nắng mới lên" rực rỡ. Hàngcau cao vút là hình ảnh thân thuộc của thôn Vĩ Dạ từ bao đời nay. Hàng cau như chào mời, nhưvẫy gọi.Quên sao được màu xanh cây lá nơi đây. Nhà thơ trầm trồ thốt lên khi đứng trước một màuxanh vườn tược Vĩ Dạ: "Vườn ai mướt quá xanh như ngọc". Sương đêm ướt đẫm cây cỏ, hoa lá.Màu xanh mỡ màng, non tơ ngời lên, bóng lên dưới ánh mai hồng, trông "mướt quá" một màuxanh ngọc bích. Đất đai màu mỡ, khí hậu thuận hòa, con người cần cù chăm bón mới có màu sắc"xanh như ngọc" ấy. Thiên nhiên như rạo rực, trẻ trung và đầy sức sống. Cũng nói về màu xanhngọc bích, trước đó (1938) Xuân Diệu đã từng viết: "Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá..." ("Thơduyên"). Hai chữ "vườn ai" gợi ra nhiều ngạc nhiên và man mác bâng khuâng. Câu thơ thứ tư tảthiếu nữ với khóm trúc vườn xuân: "Lá trúc che ngang mặt chữ điền". Mặt trái xoan, mặt hoa daphấn, khuôn mặt búp sen là vẻ đẹp của giai nhân. Mặt chữ điền là gương mặt đầy đặn, vuông vắn,phúc hậu. "Lá trúc che ngang" là một nét vẽ thần tình đã tô đậm một nét đẹp của cô gái Huếduyên dáng, dịu dàng, kín đáo, tình tứ đáng yêu. Hàn Mặc Tử hơn một lần nói về trúc và thiếu nữ.Khóm trúc như tỏa bóng xanh mát che chở cho một mối tình đẹp đang nảy nở:"Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúcNghe ra vị và thơ ngây"("Mùa xuân chín")Câu 3, trong khổ thơ đầu tả cau, tả nắng, tả vườn, tả trúc và thiếu nữ với một gam màunhẹ, thoáng, ẩn hiện, mơ hồ. Đặc sắc nhất là hai hình ảnh so sánh và ẩn dụ (xanh như ngọc..., mặtchữ điền). Cảnh và người nơi Vĩ Dạ thật hồn hậu, thân thuộc đáng yêu.Vĩ Dạ một làng quê nằm bên bờ Hương Giang, thuộc ngoại cố đô Huế. Vĩ Dạ đẹp vớinhững con đò thơ mộng, những mảnh vườn xanh tươi bốn mùa, sum sê hoa trái. Những ngôi nhàxinh xắn thấp thoáng ẩn hiện sau hàng cau, khóm trúc, mà đây thường dìu dặt câu hát Nam ai,Nam bình, qua tiếng đàn tranh, đàn tam thập lục huyền diệu, réo rắt. Thôn Vĩ Dạ đẹp nên thơ.Hàn Mặc Tử đã dành cho Vĩ Dạ vần thơ đẹp nhất với tất cả tấm lòng tha thiết mến thương. Xacách Huế và Vĩ Dạ đã bao năm tháng rồi. Thế mà cảnh sắc và con người nơi thôn Vĩ vẫn đượcnhà thơ ôm ấp trong lòng, càng trở nên lung linh, biểu lộ niềm ước mong tha thiết được trở lại cốđô thăm cảnh cũ người xưa. Bức tranh tâm cảnh đã được thể hiện một cách tài hoa qua bức tranhthôn Vĩ hữu tình nên thơ.2. Khổ thơ thứ hai nói về cảnh mây trời, sông nước. Một không gian nghệ thuật thoángđãng, mơ hồ, xa xăm. Hai câu 5, là bức tranh tả gió, mây, dòng sông và hoa (hoa bắp). Giọngthơ nhẹ nhàng, thoáng buồn. Nghệ thuật đối tạo nên bốn phiên cảnh hài hoà, cân xứng và sốngđộng. Gió mây đôi ngả như mối tình nhà thơ, tưởng gần đấy mà xa vời, cách trở. Dòng HươngGiang êm đềm trôi lững lờ, trong tâm tưởng thi nhân trở nên "buồn thiu", nhiều bâng khuâng manmác. Hoa bắp lay, nhè nhẹ đung đưa trong gió thoảng. Nhịp điệu khoan thai, thơ mộng của miềnsông Hương núi Ngự được diễn tả rất tinh tế! Các điệp ngữ luyến láy gợi nhiều vương vấn mộngmơ. Ngoại cảnh mênh mang chia lìa... như nỗi lòng, như tâm tình thi nhân vậy:"Gió theo lối gió, mây đường mâyDòng nước buồn thiu, hoa bắp lay"Hai câu tiếp theo, nhà thơ hỏi "ai" hay hỏi mình khi nhìn thấy, hay nhớ tới hình ảnh con đònằm mộng bến sông trăng. Sông Hương quê em trở thành "sông trăng". Hàn Mặc Tử với tình yêuVĩ Dạ đã sáng tạo nên vần thơ đẹp nói về dòng sông Hương với những con đò dưới vầng trăng.Nguyễn Công Trứ đã từng viết: "Gió trăng chứa một thuyền đầy". Hàn Mặc Tử cũng góp cho nềnthơ Việt Nam hiện đại một vần thơ trăng độc đáo:"Thuyền ai đậu bến sông trăng đóCó chở trăng về kịp tối nay?"Tâm hồn nhà thơ xao xuyến khi nhìn sông trăng và con thuyền. Thuyền em hay "thuyền ai"vừa thân quen, vừa xa lạ. Chất thơ mộng ảo trong "Đây thôn Vĩ Dạ" là những thi liệu ấy. Câuthơ gợi tả một hồn thơ đang rung động trước vẻ đẹp thơ mộng của xứ Huế miền Trung, nói lênmột tình yêu kín đáo, dịu dàng, thơ mộng và thoáng buồn. đây bức tranh tâm cảnh tràn ngậpánh trăng, thấm thía một nỗi buồn cô đơn li biệt của khách đa tình.3. Khổ thơ thứ ba nói về cô gái Huế và tâm tình thi nhân. Đương thời, nhà thơ NguyễnBính đã viết về thiếu nữ sông Hương: "Những nàng thiếu nữ sông Hương Da thơm là phấn, máhường là son...". Vĩ Dạ mưa nhiều, những buổi sớm mai và chiều tà lắm sương khói. "Sươngkhói" trong Đường thi thường gắn liền với tình cố hương. đây sương khói đã làm nhòa đi, mờ điáo trắng em, nên anh nhìn mãi vẫn không nhận ra dáng hình em (nhân ảnh). Người thiếu nữ Huếthoáng hiện, trắng trong, kín đáo và duyên dáng. Gần mà xa. Thực mà mơ. Câu thơ chập chờn,bâng khuâng. Ta đã biết Hàn Mặc Tử từng có một mối tình đẹp đơn phương với một thiếu nữ Huếmang tên một loài hoa đẹp. Phải chăng nhà thơ nói về mối tình này?"Mơ khách đường xa, khách đường xa,Áo em trắng quá nhìn không raỞ đây sương khói mờ nhân ảnhAi biết tình ai có đậm đà""Mơ khách đường xa, khách đường xa... ai biết... ai có..." các điệp ngữ và luyến láy ấy tạonên nhạc điệu sâu lắng, dịu buồn, mênh mang. Sự cách biệt và nỗi buồn xa vắng chia li như kéodài trong không gian và thời gian vô tận. Người đọc thêm cảm thương cho nhà thơ tài hoa, đa tìnhmà bạc mệnh, từng say đắm với mối tình đơn phương nhưng suốt đời phải sống trong cô đơn vàbệnh tật.Cũng cần nói một đôi lời về chữ "ai" trong bài thơ này. Cả lần chữ "ai" xuất hiện đều mơhồ, ám ảnh: "Vườn ai mướt quá xanh như ngọc?" "Thuyền ai đậu bến sông trăng đó?" "Ai biếttình ai có đậm đà?". Con người mà nhà thơ nói đến là con người xa vắng, trong hoài niệm, bângkhuâng. Nhà thơ luôn luôn cảm thấy mình hụt hẫng, chơi vơi trước một mối tình đơn phươngmộng ảo. Một chút hi vọng mong manh mà tha thiết như đang nhạt nhòa và mờ ảo cùng sươngkhói?Hàn Mặc Tử đã để lại cho ta một bài thơ tình thật hay và cảm động. Cảnh và người, mộngvà thực, say đắm và bâng khuâng, ngạc nhiên và thẫn thờ,... bao hình ảnh và cảm xúc đẹp màbuồn hội tụ trong ba khổ thơ thất ngôn, câu chữ toàn bích. "Đây thôn Vĩ Dạ" là một bài thơ tìnhtuyệt tác. Cái màu xanh như ngọc của vườn ai, con thuyền ai đậu bến sông trăng, và cái màu trắngcủa áo em như dẫn hồn ta đi về miền sương khói Vĩ Dạ thôn một thời xa vắng, tìm lại bóng giainhân, thương nhớ nhà thơ tài hoa, đa tình mà mệnh bạc. Bức tranh tâm cảnh trong "Đây thôn VĩDạ" vương vấn mãi lòng ta. Nhà thơ Thu Bồn đã nói hộ lòng ta:"Xin chào Huế một lần anh đếnĐể ngàn lần anh nhớ trong mơEm rất thực mà nắng thì mờ ảoXin đừng lầm em với cố đô".Bài mẫu 3: Phân tích bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ Mấy ai đã từng say trăng như Hàn Mặc Tử? "Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu Đợi gióđông về để lả lơi..." ("Bẽn lẽn") Thi sĩ còn nói đến thuyền trăng, sông trăng, bến trăng... Cả mộttrời trăng ảo mộng, huyền diệu. Thơ Hàn Mặc Tử rợn ngợp ánh trăng, thể hiện tâm hồn "saytrăng" với tình yêu tha thiết cuộc đời, vừa thực vừa mơ. Ông là một trong những nhà thơ lỗi lạcnhất của phong trào Thơ mới -9. Với 28 tuổi đời -18, ông để lại cho nền thơ ca dân tộc hàng trămbài thơ và một số kịch thơ. Thơ của ông như trào ra từ máu và nước mắt, có không ít hình tượngkinh dị. Cũng chưa ai viết thơ hay về mùa xuân và thiếu nữ ("Mùa xuân chín"), về Huế đẹp và thơ("Đây thôn Vĩ Dạ") như Hàn Mặc Tử."Đây thôn Vĩ Dạ" rút trong tập "Thơ điên" xuất bản năm 1940, sau khi nhà thơ qua đời.Bài thơ nói rất hay về Huế, về cảnh sắc thiên nhiên hữu tình, về con người xứ Huế, nhất là các côgái duyên dáng, đa tình, đáng yêu tình yêu thơ mộng đắm say, lung linh trong ánh sáng huyềnảo. Bài thơ giãi bày một nỗi niềm bâng khuâng, một khao khát về hạnh phúc của thi sĩ đa tình, cónhiều duyên nợ với cảnh và con người Vĩ Dạ.Câu đầu "dịu ngọt" như một lời chào mời, vừa mừng vui hội ngộ, vừa nhẹ nhàng trách mócngười thương biết bao thương nhớ đợi chờ. Giọng thơ êm dịu, đằm thắm và tình tứ: "Sao anhkhông về chơi thôn Vĩ?". Có mấy xa xôi. Cảnh cũ người xưa thấp thoáng trong vần thơ đẹp mangTrên đây chỉ là phần trích dẫn 10 trang đầu của tài liệu và có thế hiển thị lỗi font, bạn muốn xem đầyđủ tài liệu gốc thì ấn vào nút Tải về phía dưới.