Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Bài tập làm văn số 3 lớp 9 - Đề 1: Hãy kể một lần tình cờ xem trộm nhật kí của bạn

6e364768f5d3e50a70815dbc1906fb07
Gửi bởi: Lời Giải Hay 8 tháng 9 2016 lúc 7:01:26 | Được cập nhật: 20 tháng 5 lúc 2:28:49 Kiểu file: DOC | Lượt xem: 7955 | Lượt Download: 32 | File size: 0 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

Đề bài viết số lớp 9: Hãy kể một lần tình cờ xem trộm nhật kí của bạn Sau đây là một số gợi viết bài viết văn số đề này:I Tìm hiểu đề:- Thể loại: Tự sự kết hợp sử dụng yếu tố nghị luận miêu tả nội tâm).- Nội dung: Kể về một lần em tình cờ xem nhật kí của một người bạn.- Hình thức: bố cục rõ ràng, đủ ba phần mở bài, thân bài,kết bài.- Yêu cầu:Đây là một bài văn tự sự, thuộc kiểu bài kể chuyện đời thường. Vì vậy, khi làm bài, cần kể lại diễn biến các sự việc theo một trình tự nhất định. Người viết cũng cần phải xác định được ngôi kể ngôi thứ nhất ),người kể chuyện. Bài viết cần trả lời được các câu hỏi như:+ Em xem nhật kí của bạn vào lúc nào? đâu ?+ Bạn em hoặc có ai đó phát hiện ra việc đó không?+ Em đã đọc được những gì?+ Nội dung đó có bị tiết lộ ra không?+ Có gây nên hậu quả gì không?+ Tâm trạng của em sau khi đọc trộm nhật kí của bạn là gì?+ Em rút ra bài học gì sau lần xem trộm nhật kí đó của bạn?* Chú ý:- Bài viết cần tự nhiên, chân thành.- Để bài viết được hay hơn, nên kết hợp sử dụng yếu tố nghị luận và miêu tả nội tâm là việc miêu tả những suy nghĩ, tình cảm của mình sau khi đã trót hành động như trên (ân hận,xấu hổ như thế nào,…); những suy nghĩ,dằn vặt, trăn trở… và rút ra bài học cho mình.II Dàn ý:1. Mở bài:Doc24.vn- Ai cũng đã từng mắc sai lầm.- Với tôi, đó là một lần trót xem trộm nhật kí của bạn.2. Thân bài:- Kể lại tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn: Đến nhà bạn học nhóm;cầm hộ bạn cặp sách….vô tình nhìn thấy quyển nhật kí của bạn.- Kể lại cuộc đấu tranh nội tâm: Có nên xem hay không? Bao biện cho bản thân: Xem để hiểu thêm về bạn, sự tò mò đã chiến thắng, quyết định cầm quyểnnhật kí rồi mở ra xem kể đan xen với miêu tả nội tâm bằng ngôn ngữ độc thoại).- Kể lại một số nội dung được ghi trong nhật kí: Hoàn cảnh khó khăn hiện tại của gia đình bạn? Suy nghĩ của bạn về tình bạn, tình thầy trò?...- Kể lại tâm trạng: Hiểu bạn, vỡ lẽ ra nhiều điều, tự trách bản thân mình, ân hậnvì hành động vội vàng, thiếu văn minh của mình, thấy xấu hổ, thầm xin lỗi bạn kể đan xen với bộc lộ nội tâm qua ngôn ngữ độc thoại).3. Kết bài:- Tìm cảm với người bạn sau sự việc ấy.- Rút ra bài học ứng xử cho bản thân.Bài tham khảo 1: Trong ngăn ký ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưngkhông thể quên lần trót xem trộm nhật ký của Mai Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi cònbé xíu nên tôi hiểu Mai rất rõ. Mai xinh xắn và dễ mến:mái tóc dài đen mượt,cái miệng chúm chím thật đáng yêu.Mai thông minh, học giỏi và rất tình cảmvới bạn bè Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai đang mải làm bánh nên để tôi tựtìm.Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệsách, tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Không!Tôi vộivàng gập lại và định để vào chỗ cũ. Nhưng tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biếtthêm về Mai, muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được taymình tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được mắt mình đọc nó. Tôi đã cốgắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào.“Trời ơi lẽ nào cuộc sống của Mai là như vậy?”Bỗng tôi giật bắn mình,Mai xuất hiện ngay trước mặt.Tay tôi run bắn,cuốnnhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào.Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng,đôi môi run rẩy đầy tức giận của Mai. Tôi vụtchạy đi, lòng nặng trĩu ..Doc24.vnĐó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy,chạy như trốn ánhmắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi, sợ cảchính việc mình vừa làm. Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại, thở hổn hển,bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôikhông chiến thắng được sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bựcquăng cả chồng sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt khôngyên Đêm đó tôi trằn trọc mãi. Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngàymai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại nhữngtrang nhật ký đầy nước mắt của bạn. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằnggia đình Mai không hề hạnh phúc, suốt ngày Mai phải nghe những trận cãi vãcủa bố mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càngthương Mai. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong cănnhà lớn. Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùngMai, muốn an ủi và làm hoà với bạn. Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giậntôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xenvào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình. Cứthế, suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt… Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình. Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Mainhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được địnhcủa mình vì hôm sau và những ngày sau đó Mai không đến lớp. Vì hoàn cảnhriêng của gia đình, Mai đã chuyển về quê để học Mong rằng, sẽ có lúc tôi gặp lại Mai để xin lỗi bạn, và tôi cũng cầu mongnhững nỗi buồn của Mai sẽ vợi đi theo năm tháng. Tôi tin tưởng một tương lairộng mở,sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi. Và tôi nữa, tôi tự hứa với mìnhsẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ .Bài tham khảo 2: Bây giờ, tôi với Linh là đôi bạn thân. Đi đâu ai cũng thấy tôi với Linh nhưhình với bóng. Đâu ai biết rằng tình bạn thân của chúng tôi bắt đầu từ một việchiểu lầm. Và chính quyển nhật kí của Linh đã là nhịp cầu nối chúng tôi lại vớinhau trong một lần tôi trót xem nhật kí của Linh. Tôi vốn là học sinh giỏi của lớp 9A. Thầy cô và bạn bè rất yêu thương và quýmến tôi. Cuộc sống thật tươi đẹp và vui vẻ. Mỗi ngày tôi đến trường là mộtniềm vui. Tôi thấy mình thật quan trọng với mọi người. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi nếu không xuất hiện cái Linh trong lớptôi. Nó học đều các môn và môn nào cũng giỏi cả. Trước kia, tôi học khá cácmôn nên được bạn bè và cô giáo rất quý. Bây giờ thì ai cũng quây quanh nó vànhư quên lãng tôi. Cũng phải thôi, vì nó đã học giỏi lại xinh xắn dễ thương vàđặc biệt là rất khiêm tốn và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè. Chẳng như tôi lúc trước,cậy được thầy cô thương, các bạn quý mến nên đôi khi tôi cũng quá quắt.Nhưng trong lòng tôi lúc ấy nào chịu hiểu điều đó. Chỉ thấy căm tức cái Linh vìnó chiếm vị trí ưu ái của tôi trong lòng thầy cô và bạn bè. Lúc ấy trong lòng tôiDoc24.vnnghĩ: “Tự nhiên xuất hiện một con nhỏ thật là đáng ghét. Từ khi nó xuất hiệnmình trở thành người thừa. Mọi người đã quên mất mình rồi. Ước gì… ướcgì… nó biến mất đi nhỉ?”. Lúc ấy, tôi thấy thật lạ, nó chẳng bao giờ ra vẻ “ta đây”, lúc nào cũng chămchú học bài, giờ ra chơi nó cũng ít ra ngoài đùa nghịch cùng các bạn. Nó càngngoan hiền, tôi càng thấy ganh ghét nó. Có lần tôi giải mãi không ra một bàitoán khó, thấy thế, bạn Thủy bảo tôi ra hỏi Linh, tôi bĩu môi quay ra ngoài lầmbầm: “Ai thèm hỏi, làm như nó giỏi lắm”. Sáng hôm ấy, đang thong dong trên đường đến lớp, tôi sực nhớ ra: “Thôichết, hôm nay mình trực nhật mà quên mất”. Tôi đạp một mạch đến trường rồichạy ngay vào lớp. Lạ thật, lớp học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế được kêngay ngắn,…Linh nhìn tôi cười thân mật: “Mình đến sớm nên đã trực nhật dùmbạn rồi.” Tôi không một lời cảm ơn mà quay ngoắt đi thẳng ra ngoài, trongbụng thầm nghĩ: “Lại làm ra vẻ chăm chỉ, ngoan hiền để mọi người khen ngợiđây mà”…. Thắm thoắt, chỉ còn hai ngày nữa là chúng tôi nghỉ hết học kì I. Tôi vẫn đến lớp như mọi khi, hôm nay có việc gì mà bọn con gái lớp tôiđứng túm tụm vào chỗ ngồi của Linh. Chẳng biết chúng nó đang làm gì, hìnhnhư đang đọc cái gì đó bí mật lắm thì phải. Tôi quan sát không thấy Linh đó.Thủy nhìn thấy tôi, nó mỉm cười tinh quái. Nó bảo bọn con gái bày trò rủ Linhđi chơi để xem trộm nhật kí của Linh.Tôi không ưa trò này của bọn con gái.Tôi thầm nghĩ: “Bọn nó chơi trò này với Linh thật là ác, bạn bè với nhau mà lạiđối xử như vậy thì còn gì là bạn bè. Linh mà biết được chắc là buồn lắn đây.Mình có nên ngăn cản bọn này không? Thôi kệ nó. Ai biểu nó chảnh chẹ, kênhkiệu làm chi. Từ đây hết ra vẻ ta đây rồi nhé!” Tôi sung sướng nghĩ thầmnhưng lòng cũng có điều gì đó bất nhẫn lắm. Nhưng sự ích kỷ, hả hê khi nhìn“kẻ thù” của mình gặp nạn đã che mất những suy nghĩ tốt đẹp, tích cực trongtôi. Xem xong, bọn chúng đi ra ngoài, còn mình tôi trong lớp. Tôi không cưỡngđược sự tò mò: “Không biết Linh viết gì trong ấy, chắc là nó cũng chẳng ưa gìmình đâu? Mình có nên xem không? Không nên đâu, xem trộm nhật kí củangười khác là xấu lắm. Nhưng có ai biết đâu mà sợ? Giờ này các bạn trong lớpđã đi chơi cả rồi. Với lại mình cũng muốn biết Linh nghĩ gì về mình?” Để cócâu trả lời đâu khó. Tôi nhanh chóng quyết định. Tôi cầm quyển nhật kí lên và đọc lướt qua.“Tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, các bạn trong lớp vẫn quý mến mình, chỉcó bạn Hồng hình như không hài lòng. Bạn ấy không hiểu mình nhưng cũngchẳng nên trách bạn ấy làm gì. Chắc vì bạn ấy hiểu lầm mình điều gì đó nênmới tỏ thái độ thiếu thiện cảm với mình như thế. Mình cũng rất quý bạn ấy.Bạn ấy học giỏi, tính tình thẳng thắn dễ mến. Mình chỉ muốn các bạn trong lớpchơi thân thiết, vô tư với nhau, giúp nhau cùng học tốt. Mình tin rằng rồi mộtngày không xa Hồng sẽ hiểu mình, mình cũng thật lòng quý mến bạn ấy,….Cólẽ hết học kì mình sẽ chuyển trường,…” Đọc đến dòng này tôi thật sự bối rối.“Trời, vậy là lâu nay mình nghĩ oan cho Linh ư? Linh đâu xấu như mình nghĩ.Mình thật là đáng trách. Linh ơi, mình xin lỗi bạn. Đúng là sự ích kỷ sẽ làmDoc24.vncon người ta xấu xa hơn. Cảm ơn bạn đã đánh thức mình.”Linh còn viết nhiều nữa xoay quanh chuyện học hành, bạn bè, trường lớp,…Tôi rất ân hận và thái độ vừa qua đối với Linh. Tôi sẽ gặp Linh, sẽ xin lỗi bạnvề những việc đã xảy ra. Mong rằng bạn sẽ lại cùng học với chúng tôi. Sau đó tôi đã tìm cơ hội và nói chuyện thẳng thắn với Linh. Mọi hiểu lầm, ấntượng xấu đều được xóa bỏ, hai đứa dần dần gần gũi nhau và thân thiêt vớinhau lúc nào không biết. Tuy tình bạn hai đứa bắt nguồn từ sự việc không haynhưng tôi phải cảm ơn nó rất nhiều. Nhờ nó mà tôi mới gặp và có được ngườibạn tốt như Linh. Mong rằng tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi.Bài tham khảo số 3: Tôi vẫn còn nhớ,từ ngày đầu tiên đến trường tôi đã được ba mẹ dạy rằng"Nhàtrường,lớp học là mái nhà thứ hai và tất cả những thành viên trong lớp học đềulà người trong gia đình" câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi.Cho đếnbây giờ,khi tôi đang học năm cuối cấp hai. Trong ngăn kí ức của tôi, chắc chắntôi sẽ quên đi nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trótxem nhật kí của Nga. Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểutính Nga. Vừa dễ mến vừa khoan dung,độ lượng lại còn rất được lòng các bạntrong lớp. Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời,tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa háttrên tay cầm mấy quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Ngacùng đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở thích. Như thường lệ tôi biết chắc hômnay ba mẹ Nga không có nhà nên vừa bước vào cổng,tôi vừa cười vừa nhìnquanh vừa kêu to:-Lép ơi!Mình đến rồi! Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày. Từ sau nhà,tiếng dép lạch cạch cung với giọng nói của Nga vang lên:-Ừ! Tớ đây! Vào nhà đi chờ tớ một lát, đang rửa bát! Tôi chạy ào lại phòng Nga,nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạnấy.Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy,lại góc học tập của Nga.Là bạn rấtthân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau,nhất là truyện tranh.Kệ sách củaNga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả.Tôi đang lựa cho mình một quyển sách ưngý nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy.Đang loay hoay thì tôi thấy mộtkhe hở nhỏ cạnh kệ sách,vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò tay vào lấyra xem thử.Thì rút ra được một cuốn sổ.Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng lên khithấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt,xinh xắn và trông thật dễthương.Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ"Những dòng tâm sự củatôi".Ôi không đây là nhật kí của Nga.Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗDoc24.vncũ,nhưng sao lại cứ ngập ngừng,tôi...hình như tôi muốn biết thêm về Nga...tôimuốn biết xem Nga ghi những gì?Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đãmở nó ra.Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân củaNga nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình,không kìm được sự tò mòcủa bản thân."Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?".Bỗng tôi giậtbắn mình,Nga đang đứng ngay trước mặt tôi,Nga hét lên:-Bạn...bạn thật là quá đáng! Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạmngừng...ngừng lại để đếm từng nhịp tim,hơi thở của cả hai.Chợt đâu đó,mộtcơn gió thoáng qua nhè nhẹ từ khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay,gió nhưđang muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng lúc này.Mọi vật như cũng đãđứng yên,ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga...hìnhnhư...nó cũng đang giận dữ.Tay tôi run cầm cập,cuốn nhật kí như nặng hơn rơibộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa,tôi đứngtrân trân,bất động,không nói được lời nào.Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lênnhìn thoáng qua có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức giận...nhưng...tôinhìn kĩ và thấy được ẩn chứa bên trong là sự yếu đuối.Ánh mắt như đang muốnkhóc...nó cứ rưng rưng..làm lòng tôi thêm nặng trĩu.Lúc đó,nét mặt Nga đỏbừng lên,như đang ngại ngùng điều gì đó...Chắc tôi sẽ không bao giờ quênđược ánh mắt rưng rưng,đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy.Tôivụt chạy đi như thể để trốn tránh ánh mắt ấy,mà lòng nặng trĩu...Tôi có cảmgiác như đường về hôm nay xa hơn.Cứ chạy mãi...chạy mãi mà chân tay cứmỗi lúc một nặng hơn... Từ lúc quen nhau đến giờ,tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu làchuyện vui buồn nhưng...đó là lần đầu tiên tôi thấy Nga giận dữ với tôi nhưvậy.Tôi chạy,chạy như có ai đó đang đuổi theo mình-là ánh mắt ấy.Tôi muốnkhóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giân dữ mà Nga đã ném cho tôi,sợ cả chính việc màmình vừa làm.Về đến nhà,tôi đóng sập cửa phòng mình lại,thở hổn hển nhưmột kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tạisao lại làm như vậy?Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò củachính mình?...Tại sao?...Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất,vậy làtiêu tan định khai trương mấy quyển sách mới,Sự xấu hổ và hối hận làm tôiday dứt không yên. Tối hôm đó,tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi,trằn trọc không thểnào chợp mắt được.Tôi thầm ước...ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vàngày mai tôi lại có thể cùng Nga vui vẻ đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lạinhững trang nhật kí viết trong nước mắt của lép tôi buồn.Làm sao có thể tưởngtượng được rằng gia đình Lép không hề hạnh phúc,suốt ngày Lép phải nghenhững trân cãi vã của bố mẹ mình.Tôi không tin vào những gì mình đãđọc,càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Lép hơn.Lúc này,trong đầu tôi tưởngDoc24.vntượng ra hình bóng của Lép cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà lâunay tôi cứ tưởng mình hiểu về Lép rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Lép,muốn anủi và làm hòa với Nga.Giờ tôi mới hiểu,mới biết Lép đúng là một cô bé cátính,tự tin và đầy nghị lực sống.Mọi ngày qua lại với Lép thường xuyên nhưngchính sự tự tin,bản lĩnh và nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi buồn của Lépđến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra.Nhưng tôi lo Nga vẫn tráchmóc,vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đãvô tình xen vào bí mật đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái timmình lâu nay không hề chia sẻ tâm sự với ai.Cứ thế,suốt cả một đêm,tôi khôngsao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt... Sáng hôm sau,tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Nga. Tôi đi học sớm hơnthường ngày, đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫnthường hẹn nhau cùng đi học. Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lònglấy hết can đảm để giải thích cho Nga hiểu.Nga đang từ từ rảo bước đến gầntôi,đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày,im lặng,nghiêm khắcnhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi.Tôi bồn chồn,quay lưnglại,chưa biết nên làm gì.Chạy thất nhanh về phía Nga,tôi nắm lấy tay Nga nhìnthẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ:-Lép ơi!Cho mình xin lỗi nha!Mình...không cố làm vậy đâu mà.Nga nhìn tôi với nét mặt buồn,nói nhỏ:-Những gì cậu đã đọc, đừng nói với ai nha! giữ bí mật giúp mình. Tôi cười khì:-Được mà. Rồi Nga cười, tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi.Mọi nỗi buồn lúc đầu tanbiến đi đâu mất.Tôi và Nga vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào. Trông kìa!những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hátríu ron,nắng dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hayđang sưởi ấm tình bạn thân thiết này.Giớ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoacỏ dại bên đường,cứ thổi mãi...thổi mãi.Tất cả..tất cả như đang chúc mừng,vuivẻ vì tôi và Nga đã thân mật như xưa. Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lénđọc được trong quyển nhật kí của Nga.Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa baogiờ hiểu được người bạn thân,những biểu hiện bên ngoài không thể nói lênđược phẩm chất bên trong của một con người. Tôi tự nhủ với bản thân mìnhrằng từ nay nên quan tâm,chia sẻ,tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi điDoc24.vnđược nỗi cô đơn,tủi thân của Nga. Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bàihọc đáng quý,đáng nhớ cho bản thân mình:"Không nên xâm phạm đời tư cánhân của người khác, ai cũng có những bí mật cần phải giấu kín, không thểchia sẻ với người khác.Bài tham khảo số 4: Tuấn là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu, cóchuyện gì cũng kể cho nhau nghe, vui buồn cùng chia sẻ. Ngỡ tưởng hai đứachẳng có gì phải dấu nhau vậy mà chỉ vì quyển nhật ký của Tuấn và sự dại dộtcủa tôi mà đã có chuyện xảy ra Hôm ấy như nhiều lần khác, Tuấn mời tôi đến nhà nó chơi. Lên đến phòngTuấn bảo: Uyên cứ tự nhiên nhé, mình xuống nhà phủi bụi nốt bàn làm việccủa ba rồi lên ngay!”. Trong lúc chờ Tuấn xuống nhà làm dở chút việc, tôi lạigần tủ sách của Tuấn tìm truyện đọc. Bất chợt, đôi mắt đang dò dẫm của tôidừng lại gáy cuốn sổ có dòng chữ: My diary”. Hình như là nhật ký thì phải-tôi nghĩ thầm- mình đọc thử chút để xem bấy lâu nay mình có nghĩ nhầm vềthằng bạn thân không! Tôi nhanh tay rút lấy quyển sổ. Tôi khẽ đóng cánh cửaphòng Tuấn rồi mở cuốn nhật ký ra đọc Ngay trang đầu tiên, Tuấn viết:” Hôm nay mình thấy Uyên hơi quá đáng khitrêu Hoàng Sơn với Thùy Dương. Mình nghĩ làm như vậy hai bạn ấy sẽ ngượnglắm. Tội cho hai bạn ấy quá! Mai mình sẽ bảo Uyên bỏ cái trò này”. Ô! Thếhóa ra Tuấn không đồng tình với mình à! Thế mà lúc lớp nó lại ùa vào làmmình cứ tưởng nó thích thú lắm. Tôi giở sang mấy trang sau, toàn nhận xét vềtôi cả. Khi thì “mình không thích thái độ của Uyên với bọn thằng Bình, thằngDương tí nào cả, ít ra cũng phải nhắc bài cho nó để nó đỡ điểm kém chứ. Mìnhbiết tối hôm qua Bình phải đi học thêm đến tối mịt mới về nên nhắc bài cho nóđỡ tội”, rồi thì “mình nghĩ Uyên nên sửa cái tính tự ti ấy đi thì hơn, có thế mớihòa nhập được với mọi người chứ”. Ôi trời ơi! Và còn cả thế này nữa Khôngbiết phải nói với Uyên thế nào nhỉ? Mình nghĩ là mình thích Tiểu Nguyệt rồihay sao ý. Nó mà biết thì nó cười thối mũi mình ra chứ”. Đang căng ra đọcnhững dòng nhận xét về mình, tôi bỗng nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, tôi cấtvội quyển sổ vào giá sách rồi ngồi lên giường đung đưa chân, mặt cười hớn hở.Tuấn đặt đĩa bánh lên giường rụt rè:- Uyên ơi, tớ có chuyện này muốn nói với cậu. Chuyện tế nhị mà, tớ nghĩ tớđã…Tôi cắt ngang:- Thích bạn Nguyệt chứ gì?Tuấn sững người. Tôi chột dạ: Thôi chết! Nó mà biết mình đọc trộm nhật kýthì coi như xong”. Tôi vội lảng sang truyện khác:- Thôi, đã là chuyện tế nhị thì không nên ép mình phải nói. Mấy cuốn truyệnnày cậu mua đâu mà hay thếDoc24.vnTuấn trả lời tôi nhát gừng và suốt cả buổi chiều hôm ấy, giữa tôi và Tuấn nhưcó một đám mây ám, ngờ vực chen vào giữa. Cậu ta luôn tỏ thái độ nghi ngờ,đề phòng. Còn tôi thì phấp phỏng lo âu, chỉ sợ bạn biết được sự thật. Mà tínhnó thì dễ tự ái lắm. Chuyện này mà lộ ra thì nó sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa.Nghĩ vậy nên tôi suy nghĩ trước khi nói để tránh những câu hỏi vặn vẽo của nóvề việc tôi đã làm gì trên phòng nó lúc trước Khi tôi rời nhà Tuấn về, trời đã gần tối. Tôi cũng chợt thấy lòng mình ámkhác lạ. Tôi chưa làm những việc thế này bao giờ: Đọc trộm nhật ký của ngườikhác, xấu hổ quá đi thôi. Mà lại là đứa bạn thân của mình. Chuyện này mà lanrộng ra thì sẽ chẳng có ai tin tôi nữa, mọi người sẽ nghĩ tôi là kẻ chuyên lục lọichuyện đời tư của người khác, lấy đó làm trò vui cho mình. Cả tối hôm đó, tôinhư người mất hồn, cứ đi đi lại lại lẩm bẩm suy nghĩ vẩn vơ, học bài cũngchẳng vào đầu chữ nào. Chuyện buổi sáng cứ ám ảnh tôi suốt cả buổi tối. Mãiđến lúc ngủ, tôi mới tĩnh tâm lại và nghĩ cách giải quyết:” Nếu mình không đọcnhật ký của Tuấn thì có lẽ giờ này đã yên giấc rồi. Càng nghĩ lại càng thấy xấuhổ. Mình cứ tưởng là bạn bè thì không có gì phải dấu nhau. Nhưng mình cũngcần phải tôn trọng sự riêng tư của người khác chứ. Mình làm thế là sai rồi.Nhưng cũng nhờ đọc nhật ký của Tuấn mà biết mình có những khuyết điểmphải sửa, chắc Tuấn ngại nói thẳng. Song nếu nói hết sự thật Tuấn sẽ giận mìnhlắm, còn không nói thì lương tâm cắn rứt. Thôi vậy, không thể làm việc gì tráivới lương tâm được. Mai mình sẽ nói với Tuấn vậy. Giờ phải ngủ để lấy tinhthần cái đã”. Và cuối cùng tôi thiếp đi, trong lòng còn lo ngại về thái độ củaTuấn khi nhận lời thú tội của tôi nhưng tôi cũng thấy thanh thản, nhẹ nhõm hẳn Hôm sau gặp Tuấn, tôi đã nói ra hết sự thật. Trái với tưởng tượng của tôi,Tuấn đã tha thứ hai chúng tôi lại thân nhau như xưa. Tôi cũng nhận ra được bàihọc rằng: Giữa hai người bạn, chữ tín là điều đảm bảo cho tình bạn được lâubền. Một lần tôi đọc trộm nhật ký là quá đủ, tôi sẽ không bao giờ lặp lại điềuđáng xấu hổ đó nữa. Doc24.vnTrên đây chỉ là phần trích dẫn 10 trang đầu của tài liệu và có thế hiển thị lỗi font, bạn muốn xem đầyđủ tài liệu gốc thì ấn vào nút Tải về phía dưới.