Những bài văn biểu cảm
Gửi bởi: Thành Đạt 28 tháng 10 2020 lúc 16:07:36 | Được cập nhật: 12 giờ trước (18:41:57) Kiểu file: PDF | Lượt xem: 257 | Lượt Download: 5 | File size: 0.354506 Mb
Nội dung tài liệu
Tải xuống
Link tài liệu:
Các tài liệu liên quan
- 21 đề văn đọc hiểu Văn 7 học kì 2
- Ngữ văn 7: Bài văn tham khảo cảm nghĩ về mẹ
- Em hãy kể lại cho các bạn trong lớp nghe về dự định của em trong những tháng hè sắp tới
- Hãy giải thích câu nói: Sức khỏe là của cải quý nhất trên đời mà chỉ khi nào mất đi ta mới thấy nhớ tiếc
- Em hãy giải thích câu tục ngữ “Góp gió thành bão”
- Cảm nhận của em về nắng Sài Gòn
- Thuyết minh về ngọn núi Ngũ Hành Sơn
- Chứng minh rằng: Bảo vệ nguồn nước sạch là bảo vệ cuộc sống con người
- Hãy chứng minh các tác phẩm trữ tình trong Ngữ Văn lớp 7 cho ta hiểu sâu sắc hơn về những tình cảm cao đẹp của người Việt Nam
- Viết một bức thư nói chuyện với cậu con trai trong câu chuyện "Đôi mắt của mẹ"
Có thể bạn quan tâm
Thông tin tài liệu
Đề bài: Cảm nghĩ về bài thơ Tiếng gà trưa - Xuân Quỳnh
Nhắc đến Xuân Quỳnh, người ta thường nghĩ tới những vần thơ nhẹ nhàng, sâu
lắng của một trái tim phụ nữ đa cảm. Không da diết, khắc khoải như những sáng
tác về tình yêu, trong giây phút hướng về tình cảm gia đình gần gũi, như tình mẹ
con, tình bà cháu,… tiếng thơ Xuân Quỳnh thường cất lên với giọng trong trẻo
nhưng vẫn thể hiện nét đẹp tâm hồn của một phụ nữ giàu yêu thương. Tiếng gà
trưa là một bài thơ như vậy.
Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Bài thơ là phút lắng lòng của người chiến sĩ trên chặng đường hành quân mệt
mỏi. Lúc dừng chân bên thôn xóm yên bình, vẳng nghe tiếng gà nhảy ổ quen
thuộc của làng quê, người chiến sĩ để lòng mình cuốn vào âm thanh ấy và trải ra
mênh mông theo sức lan tỏa của nó. Mỗi lần động từ nghe được lặp lại, trường
lan tỏa của âm thanh tiếng gà mỗi lúc một rõ nét nhưng đó không phải là sự mở
ra theo chiều rộng không gian mà là sự chuyển động theo chiều sâu của cảm
xúc. Đầu tiên là sự thay đổi của ngoại cảnh: Nghe xao động nắng trưa, sau đó là
sự xâm lấn vào cảm giác: Nghe bàn chân đỡ mỏi và cuối cùng là sự thấm sâu
trong tâm hồn: Nghe gọi về tuổi thơ. Điệp từ nghe cùng biện pháp ẩn dụ chuyển
đổi cảm giác đã diễn tả tinh tế diễn biến cảm xúc ấy trong tâm hồn người chiến
sĩ. Tiếng gà mở đầu bài thơ là một âm thanh của thực tại, vẳng đến từ nơi nào đó
trong xóm nhỏ. Nhưng đến cuối khổ, nó đã trở thành âm thanh vọng về từ kí ức,
khi người chiến sĩ chìm trong giây phút trầm lắng để thả hồn miên man theo
tiếng gọi tuổi thơ.
Theo dòng hồi tưởng ấy, những kỉ niệm ùa về, sống động như đang hiện ra trước
mắt. Điệp ngữ tiếng gà trưa mở đầu các đoạn thơ sau, lặp đi lặp lại bốn lần như
một điệp khúc, điểm nhịp cho dòng cảm xúc của nhân vật trữ tình. Mỗi lần lặp
lại, nó mở ra một ô cửa lung linh làm sáng bừng lên cả khung trời kỉ niệm:
Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng
Nhân vật trữ tình đã ngược dòng thời gian để trải nghiệm lại những cảm xúc trẻ
thơ trong sáng. Đó là niềm thích thú khi nâng niu ổ trứng hồng ấm áp, là niềm
vui say khi ngắm nhìn không chán mắt màu hoa, màu nắng trên mình mỗi chú
gà. Từ hình ảnh đàn gà và ổ trứng, người bà xuất hiện trong sự kết nối tự nhiên
của mạch cảm xúc. Đây chính là tâm điểm hội tụ mọi kí ức về những năm tháng
tuổi thơ của người cháu.
Có giọng bà vang vọng:
Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
- Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
Có bóng dáng thân thuộc của bà:
Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Tất cả đều hiện lên trong niềm xúc động của người cháu khi được sống lại trong
tình yêu thương và sự chăm chút của bà. Tiếng bà mắng, bàn tay bà khum khum
soi trứng, những mảnh kí ức ấy đã thức dậy trong lòng người cháu cả một tuổi
thơ sống trong sự tần tảo, chắt chiu, hi sinh quên mình của bà:
Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông đến
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới
Sự kéo dài của chuỗi thời gian “cứ hàng năm hàng năm” cũng là sự lặp lại của
bao nỗi lo âu, mong mỏi đã dệt nên đời bà. Bà đổi những lo âu, mong mỏi và
chắt chiu ấy chỉ để lấy nụ cười được bộ quần áo mới của đứa cháu thơ. Đó là
món quà gói trọn tình cảm yêu thương và hi sinh của bà nên ấm áp và thiêng
liêng vô cùng.
Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt
Những câu thơ giản dị mà dồn nén bao cảm xúc. Đó không chỉ là niềm vui trong
quá khứ của đứa cháu nhỏ được quà mà còn là niềm xúc động rưng rưng trong
hiện tại của người chiến sĩ khi thấm thía tình cảm của người bà thân thương.
Tiếng gà, ổ trứng và niềm hạnh phúc mà bà mang lại đã trở thành suối nguồn
yêu thương nuôi dưỡng và ghi dấu trong tâm hồn người cháu:
Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng
Từ những giấc ngủ bình yên và ấm áp niềm hạnh phúc trẻ thơ như thế, hình ảnh
bà và những kỉ niệm tuổi thơ gắn với tiếng gà đã đi sâu vào tâm thức và trở
thành một phần thiêng liêng trong lòng người cháu. Đó chính là một động lực
mạnh mẽ để người chiến sĩ hôm nay quyết tâm chắc tay súng. Khổ cuối, mạch
cảm xúc quay trở lại hiện tại một cách tự nhiên bởi chính mối liên hệ sâu sắc ấy:
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ.
Giọng thơ vẫn nhẹ nhàng nhưng mỗi lần điệp từ vì được lặp lại, dường như cảm
xúc lại lắng sâu thêm để tìm về với ngọn nguồn gần gũi và thiêng liêng nhất.
Những yếu tố tạo nên động lực của lòng quyết tâm chiến đấu ở người cháu qua
từng dòng thơ mỗi lúc một thu hẹp lại về phạm vi: Tổ quốc - xóm làng - người
bà - tiếng gà, ổ trứng đã nói lên một quy luật tình cảm vô cùng giản dị: tình cảm
gia đình làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương, đất nước và sự thống nhất giữa
hai tình cảm cao đẹp này là cội nguồn sức mạnh tinh thần của mỗi người lính.
Lòng yêu nước cũng không phải là cái gì xa xôi, lớn lao hay trừu tượng. Đó có
thể chỉ là yêu một bếp lửa ấp iu như Bằng Việt; yêu một tiếng gà cục tác, một ổ
rơm trứng hồng như Xuân Quỳnh hay yêu cái cây trồng trước nhà, yêu cái phố
nhỏ đổ ra bờ sông như I-li-a Ê-ren-bua chẳng hạn. Nên ở một góc độ nào đó, sự
thu hẹp phạm vi ở khổ thơ cuối là cách thức cụ thể hóa lòng yêu nước, làm nổi
bật chân lí giản dị: Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu
Tổ quốc. Bài thơ được mở đầu bằng tiếng gà trưa và kết thúc lại trở về với tiếng
gà. Nhưng đó không đơn thuần là tiếng gà gọi về tuổi thơ nữa, mà là tiếng gà gọi
dậy trong lòng người chiến sĩ bản chất của lòng yêu nước, cái lí do cao cả mà rất
đỗi cụ thể, hối thúc bàn chân băng rừng lội suối đấu tranh vì độc lập, thống nhất
nước nhà.
Bằng một hình thức nghệ thuật độc đáo: thể thơ năm tiếng kết hợp biểu cảm với
tự sự, miêu tả; thỉnh thoảng, trong mỗi tiết đoạn liên tưởng được gợi ra từ tiếng
gà, lại được ngưng nghỉ, phân định bởi một lời thơ ba tiếng (lời thơ: Tiếng gà
trưa) như đánh dấu một nấc cảm xúc, bài thơ đã diễn đạt một cách tự nhiên
những tình cảm bình dị mà thiêng liêng, sâu sắc của người chiến sĩ trẻ trên bước
đường hành quân. Chất liệu dân gian thô mộc, cách lựa chọn tứ thơ thông minh,
chất trữ tình vừa bồng bột, nhí nhảnh vừa sâu lắng, đằm thắm là đặc trưng của
thơ Xuân Quỳnh trong giai đoạn này, cũng là một điểm chung của thế hệ các
nhà thơ trẻ thời chống Mỹ.
Đề bài : Phát biểu cảm nghĩ của em về bài thơ “Sông núi nước Nam” của
Lý Thường Kiệt
I. Mở bài
- Gíơi thiệu : Từ ngày xưa, dân tộc VN đã đứng lên chống giặc ngoại xâm rất
oanh liệt kiên cường. Tự hào thay ông cha ta đã đưa đất nước bước sang 1 trang
sử mới: Đó là thoát khỏi ách đô hộ ngàn năm PK phương Bắc, một kỉ nguyên
mới mở ra. Bài Sông núi nước Nam, Phò giá về kinh thể hiện rõ điều đó
- Ấn tượng chung : Đó là bài ca hào hùng về lòng yêu nước và niềm tự hào dân
tộc , là bản Tuyên ngôn độc lập đầu tiên của dân tộc ta . Bài thơ viết bằng chữ
Hán , bản dịch thơ như sau :
- Chép thơ :
“ Sông núi nước Nam , vua Nam ở
Vằng vặc sách trời , chia xứ sở
Gịăc dữ cớ sao phạm đến đây
Chúng mày nhất định phải tan vỡ ”
II. Thân bài
* Cảm nhận chung : Bài thơ làm theo thể thơ Thất ngôn Tứ tuyệt Đườn luật , có
giọng điệu dõng dặc , dứt khoát , lời lẽ hàm súc . Ra đời trong cuộc kháng chiến
chống quân xâm lược Tống từ thế kỉ XI , bài thơ còn sống mãi đến ngày nay
Cảm xúc 1 : Đọc hai câu thơ đầu , em hết sức tự hào vì lời khẳng định chủ
quyền lạnh thổ của người dân nước Nam cất lên thật dõng dạc :
“ Sông núi nước Nam , vua Nam ở
Vằng vặc sách trời , chia xứ sở ”
- Nhịp thơ 4/3 tạo nên giọng điệu dứt khoát . Lối xưng “Đế” trong lời thơ “Nam
đế cư” ( vua Nam ở ) đã thê hiện một tư thế ngẩng cao đầu , tự tin đứng ngang
hang với một nước lớn như Trung Hoa . Tác giả bài thơ đã nêu cao chân lí lớn
lao , vĩnh viễn , thiêng liêng nhất : nước Nam là của người nam
- Sức khẳng định của chân lí ấy them phần mạnh mẽ , thuyết phục ở câu thơ thứ
hai :
“ Vằng vặc sách trời , chia xứ sở”
Trong thơ có hình ảnh của thần linh , Trời Đất . “Sách trời” đã phân định rõ rang
quyền làm chủ đất đai của người Nam , thật thiêng liêng biết bao ! Đây chính là
tuyên ngôn khẳng định chủ quyền lãnh thổ và nền độc lập của dân tộc . Lời thơ
đã khơi dậy trong lòng mỗi chúng ta niềm tự hào . Tự hào vì dân tộc ta tuy nhỏ
bé nhưng không chịu khuất phục trước bọn giặc phương Bắc lớn mạnh
Cảm xúc 2 : Hai câu thơ sau đã khiến em xúc động trước tình yêu nước mãnh
liệt , ý chí quyết tâm chống ngoại xâm của ông cha ta :
“ Gịăc dữ cớ sao phạm đến đây
Chúng mày nhất định phải tan vỡ ”
- Câu thơ “ Gịăc dữ cớ sao phạm đến đây ” là lời hỏi tội kẻ thù xâm lược . Trong
bản phiên âm chữ Hán tác giả gọi bọn xâm lược là “nghịch lỗ lai” , là lũ cướp
nước mọi rợ với thái độ khinh thường và đặt ta ở tư thế làm chủ , khẳng định
chính nghĩa thuộc về ta
- Câu thơ cuối bài “ Chúng mày nhất định phải tan vỡ ” là lời thách thức , cảnh
báo kẻ thù nhất định sẽ phải tam vỡ nếu cố tình xâm phạm chủ quyền đất nướ ta
và đồng thời bày tỏ ý chí quyết tâm chiến đấu bảo vệ độc lập nước nhà
* Liên tưởng : Bài thơ thiên về biểu ý nhưng khi nghiền ngẫm từng câu thơ , em
àng xúc động trước tình cảm yêu nước mãnh liệt của ông cha ta . Tình cảm
mãnh liệt rấy nén kín vào bên trong ý tưởng . Em thấy mình như đang sống cùng
lịch sử thời đạt nhà Lý chống quân Tống xâm lược . Vào một đêm nọ, quân sĩ
chợt nghe từ trong đền thờ Trương Hốn , Trương Hát - hai vị tướng giỏi của
Triệu Quang Phục có tiếng ngâm thơ sang sảng, dõng dạc, đanh thép đã khiến
nhuệ khí của quân ta tăng cao và làm quân giặc hồn xiêu phách lạc. Quân dân
nhà Lý thừa thắng xông lên đuổi giặc Tống ra khỏi bờ bãi đất nước và chúng
phải chuốc lấy thất bại nặng nề
III. Kết bài
- Bài thơ Sông núi nước Nam xứng đáng là bản Tuyên ngôn độc lập đầu tiên , là
điểm son chói ngời trong trang sử trong trang sử dựng nước và giữ nước rất mực
hào hùng của dân tộc Việt . Thật xúc động , tự hào khi được học bài thơ có ý
nghĩa và giá trị lịch sử lớn lao như thế
- Em như thấy lời nhắc nhở mình hãy sống xứng đáng với những trang sử oanh
liệt của ông cha thời trước
Đề bài: Cảm nghĩ về thầy cô giáo những ‘‘ người lái đò’’ đưa thế hệ trẻ cập
bến tương lai
Trong hoạt động chào mừng ngày "Nhà Giáo Việt Nam 20-11", học sinh
trường Trần Văn Ơn đã thể hiện lòng biết ơn Thầy Cô bằng nhiều bài cảm
nhận rất được học sinh quan tâm, các bài viết hay đã được đọc trong các
buồi sinh hoạt dưới cờ. Ban Giám Hiệu tiếp tục giới thiệu trên trang Web
để các bạn cùng cảm nhận...
Phải chăng tình thầy trò có thể làm thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là
một phần nhỏ? Đó là một tình cảm mà bạn có thể tìm thấy được tại một khoảnh
khắc nào đó trong cuộc sống. Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng đã có một thời
gắn bó bên mái trường, được học tập dưới sự dìu dắt, chỉ bảo tận tình của các
thầy cô. Xúc động làm sao mỗi khi nhớ về hình ảnh những người giáo viên đã
luôn ân cần dạy dỗ chúng ta nên người.‘‘Cha mẹ cho ta hình hài, thầy cô cho ta
cả tri thức’’. Qủa đúng là như vậy, công lao của thầy cô là to lớn biết nhường
nào. Mà có lẽ là cả cuộc đời này, chúng ta cũng không thể nào đền đáp được hết.
Chính các thầy cô là những người lái đò đưa những thế hệ học trò cập bến tương
lai. Làm sao tôi có thể quên những ánh mắt ấm áp, dịu hiền của thầy cô - những
ánh mắt luôn dõi theo hình bóng của từng đứa học trò bé nhỏ trong suốt cả
quãng đời cắp sách đến trường. Hình ảnh những người cô giáo trong tà áo dài
thướt tha. Những người thầy với vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị nhưng ẩn sâu
bên trong nét mặt nghiêm khắc ấy lại chứa đựng cả một khoảng trời yêu thương
rộng lớn đã để lại trong tâm trí những người học trò chúng tôi không biết bao
nhiêu kí ức khó phai. Không chỉ vậy, điều gây ấn tượng nhiều nhất với tôi chính
là nụ cười của các thầy, cô giáo. Đặc điểm này không hẳn là kiêu sa, cũng chẳng
đặc biệt gì nhưng tôi lại vô cùng trân trọng những nụ cười ấy. Vì đó chính là sự
động viên, khuyến khích mỗi khi tôi đạt điểm cao; là nguồn động lực giúp tôi
vươn lên trong học tập. Mỗi khi tôi phạm lỗi, vẫn là khuôn mặt thân quen ấy
nhưng giờ đây đã không còn những nụ cười vui vẻ của ngày nào mà thay vào đó
lại là một ánh mắt nghiêm nghị. Mặc dù thầy cô không la hay trách mắng gì
nhưng tôi như đọc được một chút buồn bã và thất vọng thoáng qua những đôi
mắt kia. Những lúc như vậy, sao mà tôi cảm thấy ân hận quá! Ân hận vì chính
tôi đã làm các thầy cô cảm thấy thất vọng. Nhưng cũng nhờ điều đó mà tôi nhận
ra được những lỗi lầm thực sự của mình để sữa chữa. Đến tận bây giờ tôi mới
nhận ra được một điều: không phải lúc nào các thầy cô cũng cười với chúng tôi
nhưng chỉ cần những người thầy, người cô cười - một nụ cười yêu thương thì
trong tôi bỗng dâng trào một niềm vui sướng, giống như tôi vừa làm được một
điều gì rất lớn cho thầy cô. Sao lại có thể quên những nụ cười hạnh phúc, hay
những nụ cười vỗ về, an ủi. Thầy cô ơi! Các thầy cô có biết rằng những nụ cười
của các thầy cô lại chính là ngọn lủa hồng sưởi ấm những trái tim nhỏ bé non
nớt của đám học trò chúng con hay không? Chỉ bao nhiêu đó cũng đã làm chúng
con cảm thấy là mình quá may mắn hơn rất nhiều đứa trẻ khác. Bao gánh nặng
về cuộc sống, công việc, gia đình và cả những đứa con thơ dại chúng tôi như
chất chồng lên đôi vai của những người giáo viên.
Thật không thể nào có thể diễn tả được hết nỗi biết ơn sâu nặng của tôi đối
với các thầy cô - những người luôn miệt mài bên những trang giáo án, truyền
đến học trò chúng tôi những bài học hay và bổ ích; những người đã không quản
nhọc nhằn giúp xây dựng một thế giới huy hoàng, một tương lai tươi sáng bằng
con đường học vấn.Thế giới của tri thức nhân loại mới rộng lớn và bao la làm
sao!Nhưng chính những người thầy người cô đã dẫn dắt chúng tôi bước vào một
thế giới mà đối với thế hệ học sinh dường như là hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm.
Ôi! Nhớ làm sao cái ngày đầu tiên khi mới bước vào ngôi trường Trần Văn
Ơn thân yêu này, tôi cũng như bao cô cậu học trò khác, vẫn luôn mang bên mình
một nỗi lo sợ, e ngại , có nhiều lúc cứ khép nép bên người thân, tưởng chừng
như tôi vừa mới quay trở về cái ngày khai trường của năm tiểu học - ngày mà
những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ bắt đầu làm quen với những điều thú vị trong
một thế giới diệu kì mới, là sự việc chứng tỏ một bước tiến của đời người.
Và rồi từng ngày trôi qua, tôi đã quen dần với mái trường này, nơi mà chúng
tôi thường gọi là ngôi nhà thứ hai. Hình ảnh người thầy cô ân cần, tận tụy dạy
cho chúng tôi không chỉ về kiến thức mà cả về những kĩ năng sống cần thiết
không biết tự bao giờ đã trở thành một ấn tượng khó phai trong kí ức những cô
cậu học trò tinh nghịch ngày nào! Thầy cô đã dày công dạy dỗ chúng tôi nên
người, giúp chúng tôi biết thế nào là lòng nhân ái, tính khoan dung độ
lượng.
Tôi không thể giải thích vì sao tôi lại có cảm giác ngôi trường Trần Văn Ơn
yêu dấu chính là ngôi nhà thứ hai của tôi, còn tất cả mọi người trong trường đều
là những người thân quen của mình.Phải chăng là do tôi đã tìm được một cảm
giác vui vẻ và sự tự tin ở nơi đây? Không phải ai khác mà chính các thầy cô những con người mà ông trời đã ban tặng cho thế giới này, mang bên mình một
trọng trách vô cùng quan trọng. Đó là truyền đạt sự hiểu biết rộng lớn của mình
cho những thế hệ học trò chúng tôi sau này. Tôi rất biết ơn tất cả những gì mà
thầy cô đã chỉ bảo, giúp tôi có được một tầm hiểu biết rộng lớn về cái thế giới
mênh mông xung quanh mình. Không chỉ vậy, thầy cô còn chính là sợi dây vô
hình nối kết tình bạn của chúng tôi. Chính các thầy cô đã tạo nên những khoảng
thời gian giúp những đứa học trò gặp gỡ, tìm hiểu nhau hơn.
Thầy cô cũng như là cha mẹ của chúng tôi. Dần trưởng thành theo thời gian,
giờ đây tôi mới hiểu rằng làm giáo viên chưa hẳn là sung sướng. Đâu phải cuộc
sống của người thầy, người cô chỉ dừng lại ở việc đến trường, đứng trên bục
giảng dạy học thôi đâu. Khi trở về bên mái ấm gia đình, người giáo viên lúc nào
cũng canh cánh bên mình nỗi lo về những đứa học trò của mình, miệt mài bên
từng trang giáo án đến khuya, có lúc nào được tận hưởng trọn vẹn những giây
phút sum họp ấm cúng bên gia đình đâu chứ!
Tôi nguyện khắc ghi trong tim những công ơn lớn lao của thầy cô giáo với
niềm kính trong nhất. Thầy cô ơi, những kiến thức được thầy cô đúc kết thành
những tinh hoa của nhân loại qua bao thế hệ đã giúp con nhận ra rằng: những gì
mà ta thu thập được từ kho tàng kiến thức rộng lớn sẽ tan biến đi vào một
khoảng không gian trống một khi chúng ta nhụt chí và lùi bước. Thầy cô đã gieo
những hạt giống của trí tuệ vào tâm hồn trong sáng của những đứa học sinh, là
người cầm bó đuốc tri thức của nhân loại soi đường chỉ lối cho thế hệ học trò.
Ôi! Tôi ước sao mình mãi là đứa học trò yêu dấu của thầy cô, mặc dù biết là
không thể được. Tuy vậy, tôi vẫn cầu mong là các thầy cô sẽ mãi tiếp tục dẫn dắt
nhiều thế hệ măng non bước qua cánh cửa dẫn đến một vùng đất kì diệu. Thầy
cô ơi!Con không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào nữa?!Con
chỉ muốn cảm ơn các thầy cô vì tất cả những điều hay, điều bổ ích mà thầy cô
đã truyền đạt đến thế hệ học sinh chúng con. Những người lái đò của một tương
lai rộng mở….