Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Biểu cảm về đôi bàn tay mẹ

d41d8cd98f00b204e9800998ecf8427e
Gửi bởi: Nguyễn Thị Thu Hiếu 11 tháng 11 2020 lúc 14:21:47 | Được cập nhật: 2 tháng 5 lúc 12:54:07 Kiểu file: DOC | Lượt xem: 661 | Lượt Download: 3 | File size: 0.260096 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

Văn mẫu lớp 7: Biểu cảm về đôi bàn tay mẹ
Biểu cảm về bàn tay mẹ mẫu 1
“Bàn tay mẹ, bế chúng con…
Bàn tay mẹ, chăm chúng con…”
Lời bài hát như in sâu vào tâm trí của em, gợi nhớ cho em những công lao nâng
niu, chăm sóc của mẹ dành cho em trong suốt 13 năm qua. Ôi! Mẹ sao mà tuyệt
vời!
Chắc hẳn, người mẹ của mỗi chúng ta đều có đôi bàn tay gầy gầy xương xương.
Đó là do mẹ đã làm việc, kiếm tiền nuôi chúng ta khôn lớn và chịu đựng nhiều vất
vả. Đọc đoạn đầu của câu chuyện, em chợt ngẫm lại những điều mẹ đã làm cho em
mà trước đây, em chưa từng một lần nghĩ tới. Em cũng được lớn lên trong vòng tay
của mẹ và cũng đã cảm nhận được hơi ấm của đôi bàn tay ấy. Nhưng chúng ta đã
có khi nào quan tâm và thật sự hiểu được ý nghĩa của những việc mà mẹ đã làm
cho chúng ta chưa? Ngay giây phút này đây, em mới thấm thía được những điều ấy
và cảm thấy thương mẹ biết dưỡng nào.

Đôi bàn tay mẹ đã chịu nhiều vất vả để nuôi em khôn lớn đến nay. Những chiếc áo
ấm em mặc vào mùa đông, những bữa cơm ngon hàng ngày,…Tất cả đều ướt đẫm
mồ hôi của bàn tay mẹ. Khi em nghịch ngơm và để bị chầy xước, mẹ đã nâng đỡ
em, xoa dịu những vết thương đó. Nếu em là một cây con thì đôi bàn tay mẹ là ánh

nắng giúp cho cây thêm sức sống. Câu chuyện này lại khiến cho em hồi tưởng về
thời thơ ấu của em. Từ ngày đầu tiên cắp sách đến trường, đương nhiên, em đã
phải đối diện với biết bao là khó khăn. Bạn mới, thầy cô mới, trường lớp mới, cả
một thế giới mới. Nhưng chính đôi bàn tay gầy xương của mẹ đã nâng đỡ, dìu
bước cho em thêm nghị lực để đứng vững và bước tiếp trên con đường bao gian
nan ấy. Cũng như tác giả và bao người khác, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh giúp đỡ
em. Đôi bàn tay mẹ kiên nhẫn dạy em viết những nét chữ đầu tiên. Mẹ tần tảo sớm
hôm, làm những việc cực nhọc để lo cho gia đình, lo cho em ăn học. Và những
đêm khuya, em bỗng thức giấc, thấy mẹ đang ngồi đánh bóng đôi giày em mang,
may vá thật kĩ chiếc áo mà hàng ngày em mặc đến trường làm em cảm thấy day
dứt, cảm động trước những việc ấy. Em muốn nói với mẹ rằng: “mẹ ơi, trời khuya
lắm rồi! Mẹ vào ngủ đi! Đừng làm nữa!”. Nhưng em lại không thể nói được, chẳng
hiểu vì sao? Có thể em chưa đủ dũng cảm để bày tỏ tình cảm sâu kín của mình với
mẹ nhưng em cũng có thể lặng lẽ làm điều gì đó để mẹ vui lòng. Đọc đến đoạn 2,
em tự trách mình, tại sao bấy lâu nay, em chưa hề quan tâm ai thật sự hiểu rõ
những cực nhọc, vất vả của mẹ. “Trên thế gian này, còn điều gì kì diệu và quý giá
hơn đôi bàn tay của mẹ”. Đôi bàn tay ấy đã cho em có được cuộc sống ấm no như
ngày hôm nay. Dù cho đôi bàn tay ấy chai sần, vất vả nhưng êm ái, dịu dàng và
luôn đầy ắp tình yêu thương ấm áp. Những cảm nhận trên đã cho chúng ta thấy
được công lao trời biển của những người mẹ dành cho chúng ta. Sau này, nếu có
trưởng thành thì em vẫn khao khát được quay trở lại vòng tay yêu thương của mẹ.
Em đã từng nghe qua những dòng thơ, trong lòng dâng lên biết bao nỗi niềm:
“Khi mẹ không còn dỗ dành con
Là lúc mẹ không lau nước mắt cho con
Là lúc mẹ không còn

Hoa hồng đỏ từ nay hóa trắng”
Ôi! Thời gian ơi! Hãy trôi thật chậm để em có thêm giây phút ở bên mẹ và có thể
đền đáp công lao to lớn ấy! Mẹ ơi! Chờ con lớn lên, con sẽ giúp mẹ! Một lần nữa,
em thật sự biết ơn tạo hóa đã cho em một người mẹ thân yêu luôn quan tâm, chăm
sóc cho em. Em biết ơn nhiều lắm.
Biểu cảm về bàn tay mẹ - mẫu 2
Không một sự yêu thương, bảo bọc nào có thể lớn hơn vòng tay mẹ. Chính đôi bàn
tay nhỏ bé của người phụ nữ ấy đã đổ mồ hôi, đã tần tảo sớm hôm vì các con
Bàn tay mẹ tuy nhỏ bé nhưng đã nuôi lớn đàn con. Một tay mẹ đã bế con từ khi lọt
lòng. Đôi bàn tay ấm áp đầy yêu thương ấy đã bế chúng con từ khi còn thơ. Bàn
tay ấy dìu dắt chúng con từ những bước đi chập chững đầu tiên khi vào đời. Bàn
tay ấy là cả một tình yêu thương bao la.
Đôi bàn tay ấy đã lao động vất vả, đã chai sạn đi vì chúng con. Để có cái ăn, cái
học; để lớn lên và trưởng thành như ngày hôm nay là nhờ đôi tay nhỏ bé và hao
gầy của người phụ nữ tuyệt vời đó. Mẹ đã lao động, đã làm đủ thứ nghề trên đời
chỉ mong cho chúng con có những thứ tuyệt vời nhất trên đời mà mẹ có thể làm
được.
Mẹ không ngần ngại đôi bàn tay ấy đau nhức, mỏi mệt mà luôn cố gắng đày đọa
đôi bàn tay mẹ chỉ vì chúng con. Không một ngôn từ nào có thể nói hộ những gì
mẹ đã làm vì chúng con. Bàn tay ấy luôn hướng về chúng con, luôn giang rộng
vòng tay ôm chúng con về để che chở mọi vất vả, gian lao ngoài thế giới kia. Cho
dù chúng con làm sai trái với những gì mẹ dạy nhưng bàn tay ấy vẫn luôn ân cần
khuyên bảo, nhắn nhủ chúng con lần sau đừng làm như vậy.

Bàn tay ấy chưa bao giờ vì sự giận dỗi những đứa con mà ra tay đánh; mẹ chỉ dùng
những lời khuyên, những cử chỉ ân cần để phân những cái hay, cái lẽ phải cho
chúng con hiểu. Mẹ luôn đưa tay về phía trước nâng đỡ những vấp ngã của con để
con có động lực, để con kiên cường mà đứng lên trước những bão giông cuộc đời.
Con thầm cảm ơn cuộc đời này đã đưa mẹ đến với chúng con, chúng con luôn tự
hào rằng là con của mẹ.
“Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ chăm chúng con
Cớm con ăn từ tay mẹ nấu
Nước con uống từ tay mẹ đun
Trời nóng bức gió từ tay mẹ…”
Chúng con sẽ luôn luôn cố gắng chăm ngoan, luôn cố gắng đứng vững trước cuộc
đời này để không phí công sức đôi bàn tay hao gầy ấy đã mỏi mệt, đã làm lụng vất
vả Con chỉ biết cảm ơn đôi bàn tay bé nhỏ ấy đã lao tâm, khổ cực nuôi chúng con
nên Người.
Con sẽ cố gắng dùng đôi bàn tay của con để làm nhiều điều có ích cho đời, để
không làm mẹ thất vọng vì đã chở che, ân cần, bảo bọc trìu mến đôi bàn tay chúng
con.
Biểu cảm về bàn tay mẹ mẫu 3

Mẹ là người đã sinh ra ta, dành trọn tình yêu, tình thương, niềm hi vọng vào chúng
ta. Mẹ tôi cũng là một người mẹ như thế. mỗi buổi sáng mẹ thường phải dạy sớm
chuẩn bị đồ ăn sáng và tranh thủ quét lại nhà cửa,.…
Vào những ngày đông lạnh giá mẹ phải đi dạy học rất sớm ở dưới xã. Đôi khi đôi
bàn tay xạm nắng của mẹ đỏ dần lên trong tiết trời lạnh giá của mảnh đất SAPA
này. Đến buổi chiều, khi mẹ đi làm về cũng là lúc mẹ tất tưởi nấu cơm tối để cả
nhà được xung họp và cũng là lúc mẹ được nói chuyện với tôi và anh tôi mẹ
thường dạy anh em tôi cách sống và cách làm người… Tôi nhớ trước đây khi tôi
ốm mẹ thường phải thức suốt đêm để trông tôi và tranh thủ soạn giáo án để ngày
mai còn lên lớp.nhìn vẻ mặt mẹ lo lắng tôi thấy thương mẹ nhiều hơn. Hay có
những lúc mẹ ốm, trong lòng lo lắng nhưng không thể thức suốt đêm như mẹ được.
Nhưng lúc đó tôi nghĩ: mình chỉ muốn mẹ được khỏi ốm và có thể làm bất cứ thứ
gì như một "Siêu nhân" để mẹ được khỏi ốm.
Đến bây giờ tôi nghĩ lại những suy nghĩ đó thật là hồn nhiên và ngây thơ. Đối với
mọi người tuổi tác không thể cưỡng lại được. Mẹ cũng thế có đôi khi tôi đã nhìn
thấy lớt phớt có sợi tóc bạc trên đầu mẹ. Mẹ cũng nói rằng:
- Chắc mẹ đã già rồi, mẹ chỉ muốn con phải chăm ngoan, học giỏi thì mẹ mới yên
lòng "con vịt" con của mẹ à.
Những lúc đó lời nói của mẹ như thôi thúc, là động lực để tôi để tôi cố gắng hơn.
Có đôi lúc mẹ la mắng tôi vì tôi có lỗi gì đó. Trong cơn tức tôi tức mẹ lắm, nhưng
lúc nghĩ lại tôi thấy mẹ làm thế là đúng, mẹ cũng chỉ muốn mình ngoan hơn thôi
mà.
Tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ: Ước gì có ông tiên hiện lên và cho tôi một điều ước tôi
sẽ không ước tôi được giàu có, không ước học giỏi mà chỉ ước mẹ được khỏe

mạnh và và sống với tôi mãi thôi. Chỉ cần như thế tôi sẽ có một niềm động lực để
học giỏi hơn và cố gắng hơn đi trên con đường dài phía trước.
Biểu cảm về bàn tay mẹ mẫu 4
Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường thấy mẹ cầm roi. Tôi sợ nhất hình ảnh cái roi
lăm le trên đôi tay của mẹ. Mỗi khi mắc sai lầm, đôi tay mẹ đã làm tôi đau.
Rồi cũng chính đôi tay ấy, mẹ đã tắm cho tôi hàng ngày. Tôi cảm nhận sự thô ráp
trên đôi tay ấy và những đường gân xanh xao uốn lượn như những dòng sông, mà
sau này tôi mới biết, đó là dòng đời đưa tôi ra biển lớn.
Cứ như thế, tôi quen dần với đôi bàn tay mẹ. Tôi vẫn thường lọt thỏm trong vòng
tay ấy và thách thức tất cả bên ngoài. Một cảm giác an toàn tuyệt đối luôn thường
trực mỗi khi được nằm gọn trong vòng tay của mẹ. Đôi bàn tay bé nhỏ của tôi chỉ
nắm vừa ngón tay cái của mẹ, tôi thường chơi trò dúc giắc qua lại đủ bề để cho tay
mẹ phát ra tiếng kêu. Những lần như thế, tôi tự hỏi: “Sao tay mẹ to và cứng thế?”.
Mẹ tôi là một người phụ nữ bình thường. Mẹ không thành công, cũng không nổi
tiếng. Nhưng mẹ có nét đặc trưng riêng của một người phụ nữ truyền thống như sự
chăm chỉ, sự thủy chung và đức hy sinh. Cuộc đời mẹ từ nhỏ đã phải bôn ba thăng
trầm, theo ngoại đi đốn củi, lấy măng, làm tất cả mọi công việc đồng áng. Bởi thế,
bao nhiêu khó khăn nhọc nhằn in hằn trên đôi bàn tay của mẹ. Ngắm bàn tay mẹ,
tôi hỏi: “Sao tay con mềm mà tay mẹ nhiều chai sần cứng thế?”. Mẹ chỉ trả lời:
“Người có chai tay là người lương thiện”. Tôi mãi nhớ câu nói đó. Phải mất mấy
năm sau tôi mới hiểu ra ý nghĩa của lời mẹ nói năm xưa.
Năm tháng qua đi, ở bên mẹ, tôi được chứng kiến những sự đổi thay diệu kỳ của
cuộc sống chỉ bằng đôi bàn tay ấy. Đằng sau những bữa cơm thịnh soạn của gia

đình, là dáng mẹ với đôi bàn tay thon gầy nhặt từng cọng rau, vo từng nồi gạo, nấu
từng ấm nước chè, kho từng nồi cá khế… Đằng sau những trang giấy trắng tinh
trong đời học sinh của chị em tôi, là bàn tay mẹ lặn lội lo toan kiếm đủ đồng tiền
cho chúng tôi đến trường. Đằng sau giấc ngủ ngon của tôi là đôi bàn tay mẹ đã
chăm ẵm, bế bồng, quạt mát. Đằng sau tổ ấm của gia đình tôi, đó là bàn tay mẹ
chăm lo, vun vén, tưới nước yêu thương, đoàn kết mỗi ngày.
Và tôi hiểu, bằng bàn tay ấy, mẹ đã viết lên sự sống, ước mơ, tương lai và cả cuộc
đời tôi… Từ “chữ o tròn như quả trứng gà” cho tới những thìa nước mắm mặn chát
trong những bài học nấu ăn mẹ dạy… Từ những trận đòn roi năm xưa cho tới
những sợi chỉ dài xuyên qua tà áo của cha khi bị rách… nhờ đôi tay mẹ, tôi thêu
thùa, may vá. Trong từng giờ phút mẹ hiện diện trên cõi đời, tôi cảm nhận đôi bàn
tay mẹ thắp sáng những vì sao tinh tú trong cuộc sống của mỗi chúng tôi.
Thời gian vụt trôi, bỏ lại tuổi thơ hồn nhiên chân đất, bỏ lại những tháng ngày rong
ruổi chốn quê và những câu hỏi vu vơ của trẻ nhỏ, bây giờ tôi đã thành thiếu nữ
tuổi đôi mươi. Tôi càng lớn lên, càng xinh đẹp thì mẹ tôi càng già thêm và gầy đi như một quy luật tự nhiên mà nghiệt ngã của tạo hóa. Tóc mẹ nhuộm màu sương
khói khi mới ở tuổi bốn mươi, da mẹ một màu rám nắng và đặc biệt, đôi bàn tay
mẹ gân guốc, xanh xao.
Mẹ vẫn làm việc, vẫn cần mẫn, vẫn chu đáo mọi việc lớn nhỏ trong gia đình, ngoài
xã hội, cũng như trong đời sống riêng tư. Đôi tay mẹ chỉ ngưng làm khi mắt mẹ đã
khép lại, chào đón giấc ngủ sau một ngày dài vất vả... Đôi tay của mẹ, đôi tay
không bao giờ biết gõ bàn phím hay bấm điện thoại như tôi vẫn thường làm mỗi
ngày, nhưng sao vĩ đại quá trong cuộc sống này?

Tôi thèm được một lần thấy mẹ cầm roi, tôi thèm được một lần thấy mẹ bắt tôi
phải tắm và kỳ cọ và thèm được ăn bữa cơm gia đình mẹ nấu khi tôi phải đi học xa.
Và hơn hết, tôi thèm được nắm lấy đôi bàn tay của mẹ. Nhờ nó mà có tôi trên cõi
đời này và đã trưởng thành như ngày hôm nay. Tôi yêu bàn tay của mẹ.