Bài viết số 2 lớp 6: Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quý mến
Nội dung tài liệu
Tải xuống
Link tài liệu:
Có thể bạn quan tâm
Thông tin tài liệu
BÀI VIẾT SỐ 2 LỚP 6
ĐỀ 3: KỂ VỀ MỘT THẦY GIÁO HAY MỘT CÔ GIÁO MÀ EM QUÝ
MẾN
Dàn ý
Mở bài:
- Giới thiệu qua về thầy/cô giáo mà em sắp kể.
- Kể lại hoàn cảnh và ấn tượng khiến em kính trọng và quý mến cô/thầy giáo.
Thân bài:
- Miêu tả đôi nét về thầy/cô giáo mà em quý mến. Nên t ả nh ững nét đ ộc đáo và
ấn tượng của thầy/cô giáo.
- Kể về tính tình, tính cách của thầy/cô giáo.
- Kỉ niệm sâu sắc nhất giữa em và thầy/cô giáo đó là gì?
- Nay đã lên lớp 6, tình cảm của em đối với thầy/cô giáo đó ra sao?
Kết bài: Nêu ra sự kính trọng và yêu mến khi không còn được học với th ầy/cô
giáo và em sẽ phấn đấu trong việc học tập để không phụ lòng thầy/cô.
Bài văn mẫu 1:
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy,
cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu
trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao gi ờ quên,
kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ
nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có
nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau bu ổi l ễ khai gi ảng, t ất
cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học bu ổi h ọc đầu tiên và
gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi
trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng
tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt
thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có m ấy chục năm ”l ận
đận” với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng
và thầy nói:”chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các
con trong suốt bậc tiểu học”. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những
suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và
nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu
tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Th ầy vi ết lên b ảng
những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi
mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh
kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi vi ết xong đ ề bài,
thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên
không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận
chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy
cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, ti ếng c ười đùa
của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã k ết thúc
như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một ng ười th ầy m ẫu
mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen
thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy
chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt th ầy lúc đ ấy
thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt
ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đ ẹp c ủa ôg và tôi
đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nh ớ đ ến c ảnh
chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc.
Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi
khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm ch ế đ ược. Thì ra
đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:” Thành, sao con khóc, nói ra đ ể th ầy chia
sẽ với con”. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được s ự an ủi c ủa th ầy, tôi càng
khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi
liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi
thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Th ầy
nói:”thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương
mẩu cho các bạn noi theo….” thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hi ểu. Tôi nhìn
thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm th ầy
buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai m ờ v ề
một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để tr ở
thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã h ội. Công ơn th ầy s ẽ mãi đ ược
khắc ghi như câu danh ngôn:
“Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.”
Bài văn mẫu 2:
Đã lâu rồi từ ngày tôi xa quê hương lên thành phố để tiếp tục việc học của
mình tôi mới có dịp gặp lại thầy.
Thầy vẫn vậy, vẫn cái nét đơn sơ giản dị không có gì thay đổi. Nh ớ l ại lúc
trước ở quê tôi, việc có con đậu được vào đại học là niềm vinh hạnh không gì
tả nỗi đối với người ấy và gia đình họ. Vì vậy ba mẹ luôn khuyên chúng tôi
phải cố gắng học tập, cũng chính vì điều đó việc thi đậu vào khối A đối v ới tôi
đã bắt đầu trở thành 1 mơ ước. Nhưng hỡi ôi, để thi được vào khối A thì phải
chuyên toán, lý, hoá. Mà môn lý và hoá tôi học rất tốt, ch ỉ riêng môn toán, do
ham chơi mà tôi đã bị mất căn bản từ khi lên lớp 6. Thật khó đ ể ước m ơ đó tr ở
thành sự thật. Bước vào lớp 8, thầy được phân công dạy môn toán cho lớp tôi.
Ngay từ buổi đầu nhận lớp, bản thân tôi đã cảm nhận được cái nét gi ản d ị ở
nơi thầy. Thầy mặc một cái áo đã bạc cả hai vai, tóc thầy đã ngả dần sang màu
trắng, ở cái tuổi ngừơi ta có thể gọi là xế chiều của đời người. Nhưng ngày nào
cũng vậy, mỗi lần thầy lên lớp, điều đầu tiên chúng tôi thấy được là m ột nụ
cười trên gương mặt thầy, một nụ cười của sự hạnh phúc, thầy không giống
như những ngừơi khác, không để tuổi già lấy đi cái khuôn mặt tươi trẻ và đầy
sức sống ấy. Thầy ân cần dạy bảo chúng tôi một cách tận tình nh ư m ột ng ừơi
cha đang dạy những đứa con của mình. Chính nhờ những tính cách đó c ủa th ầy
mà khiến tôi không còn rụt rè và cảm thấy yêu những con số hơn. Tôi mạnh
dạn hỏi thầy những kiến thức cũ mà tôi đã quên hết, không còn lưu lại một tí gì
trong trí nhớ. Thầy nhìn tôi và mỉm cười, thầy không chỉ giảng riêng cho mình
tôi, mà thầy còn giảng cho cả lớp bằng những cách rất hay mà cho mãi đ ến gi ờ
này chúng tôi không sao quên được. Và thật đáng ngạc nhiên khi đi ểm t ổng k ết
môn toán của tôi ở những lớp dưới chỉ khoảng 6.4 vậy mà bây giờ tôi đã đ ược
8.5 môn toán. Thật đáng khích lệ đúng không! Giờ đây khi tôi s ắp s ửa b ước vào
kì thi đại học, tôi cảm thấy rất tự tin vì đã có m ột ki ến th ức v ững vàng, tôi
muốn cảm ơn thầy rất nhiều vì chính thầy đã mang lại cho tôi sự tự tin đó.
Giờ đây tuy ở xa quê, nhưng tôi tin chắc một điều rằng ở quê nhà thầy v ẫn
đang đứng trên bục giảng và dạy tận tình cho những đứa học trò như tôi. Và
trên mặt vẫn với một nụ cười giản dị mà đầy sức sống. Thầy ơi! Em xin cảm
ơn thầy….
Bài văn mẫu 3
Những năm học tiểu học vừa qua, em đã học rất nhiều thầy cô giáo. Tuy bài
giảng đến từ mỗi thầy, cô đều thật hay và ý nghĩa, nhưng em vẫn nhớ nhất là
cô Hà.
Năm cô dạy lớp em, cô cũng không còn trẻ, vì mái tóc th ầy đã ng ả hoa râm.
Dáng người cô hơi gày, tác phong điềm tĩnh và nước da hơi rám n ắng c ủa cô
khiến bất cứ ai đã nhìn là nhớ mãi. Nhưng điểm nổi bật nhất của cô có lẽ là đôi
mắt. Đôi mắt cô hơi trĩu xuống, nhưng khi nhìn lướt qua thì khó có th ể th ấy, vì
nó luôn bị che khuất bởi cặp kích dày của cô. Hàng ngày, cô đến trường, ăn mặc
cũng không khác bình thường là mấy, vẫn chỉ là áo sơ mi, quần tây, trên tay xách
chiếc cặp đen, trông cô thật giản dị, gần gũi.
Những ngày có tiết trên lớp, thường thì cô không bỏ buổi nào, ngay cả khi
có những việc như việc gia đình, sức khoẻ làm cô buồn phiền đi nữa. Nh ững
giờ lên lớp của cô, các bạn ai cũng chăm chú nhìn lên bảng, năng phát bi ểu ý
kiến, vì bài giảng của cô không bao giờ thiếu mất sự thú vị, làm chúng em thêm
say mê học tập. Những lúc chúng em tiến bộ, cô lại khích lệ làm em thêm vui và
cố gắng học tập hơn.
Trong mỗi buổi họp hay sau mỗi tiết dự giờ, các thầy cô thường trao đổi
với nhau về cách giảng dạy cho bài học thêm cuốn hút. R ồi trong nh ững ngày
tập khai giảng đầu năm học, hay các buổi biểu diễn văn nghệ trường, cô tham
gia nhiệt tình lắm… Nhiều lúc có ai gặp chuyện vui bu ồn, cô đ ều chia s ẻ, c ảm
thông. Có lẽ cũng vì vậy, mà các thầy cô giáo đ ều r ất quí m ến cô, nh ư m ột
người đồng nghiệp tốt, một người bạn thân.
Trong mỗi buổi họp phụ huynh, cô luôn nắm chắc kết quả học tập, s ự cố
gắng, phấn đấu của từng bạn để thông báo với cha mẹ chúng em. Nhờ s ự quan
tâm tận tình của cô mà cha mẹ em đã phần nào hiểu được những hoạt động của
em ở lớp, ở truờng. Vậy nên, mẹ em luôn liên lạc với cô mỗi tối thứ bảy, trao
đổi với cô về tinh hình học tập của em…
Mỗi lần đi qua nhà cô buổi sáng, em đều thấy cô tưới nước cho cây c ối,
vườn tược. Hình ảnh một cô giáo đứng trên bục giảng không khác nhiều so v ới
cô lúc ấy, vẫn rất giản dị nhưng đầy thân thương.
Bài văn mẫu 4:
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn đ ược yêu quý,
kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho
tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhi ệm c ủa
chúng tôi.
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm.
Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém ph ần
dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi
với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị c ủa
cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra nh ững mạch văn giàu
cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài
lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu
dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn t ập trung vào bài
học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc
với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa v ới chúng tôi nh ưng khi
đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không ch ỉ là m ột
nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của
mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn v ề bài h ọc, giúp
chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn
học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng m ới đi ng ủ vì sau
khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy,
các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt
cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó,
chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn tri ết h ọc nh ưng cô đã ngh ỉ
thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay v ới chúng
tôi, cô sẽ ân hận cả đời.
Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo s ợ do tôi đã
nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ
học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nh ờ b ạn
cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nh ẹ nhõm, th ầm c ảm ơn
cô và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Ngh ề giáo là ng ười
lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng
thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc t ới cô r ằng:
“Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”
Bài văn mẫu 5:
Đã qua gần sáu năm cắp sách đến trường, tôi ấn tượng với rất nhiều thầy
cô giáo. Thầy cô luôn để lại trong tôi những hình ảnh đẹp và mãi không phai
mờ. Nhưng đặc biệt nhất với tôi và cũng là người tôi quí nhất - thầy giáo dạy
tôi hồi lớp 5.
Tôi thấy rất ít người lựa chọn nghề làm thầy giáo. Thế mà thầy giáo tôi lại
rất say mê với sự nghiệp trồng người này. Thầy tâm sự với chúng tôi, th ầy
muốn làm thầy giáo từ khi học cấp 2. Mỗi lần ngồi nghe th ầy giáo giảng bài
thích lắm. Trông thầy đứng trên bục giảng chững chạc, tự tin và được học trò
yêu mến, thầy đã nuôi ước mơ từ đó. Về nhà, thầy bắt tụi em nhỏ ngồi sắp
hàng ngay ngắn và thầy giả làm thầy giáo. Lạ lùng thay, bọn trẻ lại ngồi nghe
đến say mê. Không biết chúng hiểu mấy phần “thầy” giảng nhưng đứa nào mặt
mũi cũng ngơ ngẩn, say sưa. Có khi “thầy” nói xong rồi mà chúng vẫn ngồi bần
thần, lúc đó phải gọi lớn chúng mới như sực tỉnh. Đó là đ ộng l ực đ ầu tiên giúp
cho ước mơ của thầy thành hiện thực.
Con đường đến với nghề của thầy cũng lắm gian nan. Vì thế mà bây gi ờ
thầy dành cho nghề một tình yêu thật mãnh liệt. Là con trai c ả trong gia đình có
truyền thống làm bác sĩ, thầy được bố mẹ định hướng cho thi vào tr ường đ ại
học Y. Ngay từ nhỏ, gia đình thầy đã mong muốn như thế: Thầy vốn học giỏi
lại thông minh, nhanh nhẹn nên cả nhà đặt niềm hi vọng rất lớn.
Nhưng năm lớp 12, bất ngờ thầy thông báo với gia đình sẽ thi vào Trường
Cao đẳng Sư phạm, Khoa Tiểu học. Đó là một cú sốc với gia đình, nh ất là
người cha của thầy. Gia đình kịch liệt phản đối quyết định của th ầy, nhi ều lúc
làm thầy rất khổ sở nhưng chưa có lúc nào thấy dao động. Thấy vững vàng v ới
quỵết tâm của mình và kiên trì thuyết phục mọi người. Ngày đi thi cũng là ngày
thầy buồn nhất. Không một lời chúc, không một sự động viên, thầy đi thi chỉ có
một mình. Nhìn chúng ban có người thân châm sóc, thây cũng th ấy t ủi thân.
Nhưng lúc đó thầy nghĩ mình càng phải cứng rắn và mạnh mẽ. Rồi khi đ ỗ th ủ
khoa, niềm vui của thầy cũng không được trọn vẹn. Gia đình thông báo s ẽ
không trợ cấp cho thầy ăn học trong ba năm. Thế là một mình thầy l ại phải
chống đỡ, xoay sở với biết bao khó khăn trong những năm học Cao đẳng. V ừa
đi làm thêm vừa đi học, thầy bất chấp khó khăn để đạt được ước m ơ c ủa mình
và để chứng minh cho gia đình sự lựa chọn của thầy không sai.
...Nhìn thầy giáo trẻ của chúng tôi lạc quan, hài hước đứng trên bục giảng ít
ai có thể nghĩ rằng con đường thầy đã đi thật dài khi phải vượt qua một mình.
Nhưng giờ đâỵ thầy là một người thầy rất thành công. Không chỉ là thầy giáo
dạy giỏi mà thầy còn được tất cả học trò chúng tôi yêu quí. Chúng tôi yêu quí
thầy vì con người thầy tốt bụng. Tuy còn trẻ nhưng trong mắt chúng tôi thầy
rất chững chạc, vững vàng. Thầy nghiêm khắc trong giờ học nh ưng ngoài gi ờ
thầy như một người khác, gần gũi, thân thiện và hài hước. Thỉnh thoảng, thầy
đá bóng với các bạn nam, nhìn lúc đó thầy như trẻ thơ vậy. Đ ặc bi ệt, v ới vẻ
ngoài đẹp trai, cao lớn và hát hay nên mỗi khi đứng trên sân kh ấụ bi ểu di ễn
chúng tôi cảm giác đó không còn là thây nữa mà là m ột nam ca sĩ có ti ếng đang
phiêu du cùng tình cảm của mình. Ấn tượng nhất là nụ cười của thầy. Thầy
cười thật rạng rỡ, nhìn thầy cười người đang buồn bã cũng thấy vui lây.
Có một lần thầy ốm. Không thấy thầy đến lớp cả lớp nhốn nháo hẳn lên.
Cuối giờ học chúng tôi đến nhà tìm thầy. Thấy chúng tôi đến, thầy xúc đ ộng
lắm. Thầy bắt tay từng đứa một, rồi giữ ở lại ăn cơm. Bữa cơm mẹ thầy nấu
hôm đó thật ngon và ấm cúng. Thầy trò vừa ăn vừa nói chuyện rôm r ả. D ường
như cũng nhờ đó mà gia đình hiểu hơn quyết định của thầy.
Bây giờ thật khó để tìm thấy một người con trai Hà thành nào như th ầy thầy giáo dạy Tiểu học của chúng tôi. Với học trò, thầy vừa là thầy giáo nhưng
hơn thế - thầy còn là một người bạn lớn.
Bài văn mẫu 6:
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, ng ười mà em
kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em nh ững tình c ảm
cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh b ước vào l ớp
với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất
dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô
chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn d ịu dàng v ới h ọc sinh
nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có b ạn nào
không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay
đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu
chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. B ạn nào có l ỗi cô ch ỉ khuyên răn ch ứ
không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt đ ể bạn ấy
tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai
của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người
nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho m ẹ em bi ết b ệnh
tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do vị s ốt siêu vi. Dù
không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các b ạn thay
phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ gi ảng l ại t ường tận. B ạn
nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đ ỡ, có khi còn đóng ti ền h ọc
phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba m ẹ ở v ới bà ngo ại.
Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em t ặng quà cho
cô cô chỉ cười bảo: “Món quà quý nhất với cô đó là kết quả h ọc tập th ật gi ỏi
của các em đó!” Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em
kĩ năng múa hát, rất vui.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng n ụ cười, ánh mắt, gi ọng
nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho một một tấm lòng nhân hậu, dạy em bi ết
cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa v ới
lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng,trở thành con ngoan, trò giỏi và một
người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Bài văn mẫu 7:
Trường em có rất nhiều thầy cô giáo. Mỗi thầy cô dạy một bộ môn khác
nhau. Em yêu quý tất cả các thầy cô nhưng quý nhất là cô Nga — dạy môn Ngữ
văn.
Cô Nga năm nay bốn mươi bảy tuổi nhưng trông cô vẫn trẻ trung, xinh đẹp.
Tóc cô chỉ dài tới vai nhưng được uốn xoăn, rất phù h ợp v ới khuôn m ặt trái
xoan và nước da trắng trẻo của cô. Mũi cô cao, và đặc biệt, cô cười rất tươi.
Ai cũng khen cô có mắt thẩm mĩ. Những b ộ đồ cô mặc r ất trang nhã, l ịch
sự, phù hợp với thân hình thon thả của cô, trông không y ểu đi ệu mà rât duyên
dáng.
Cô Nga rất hiền nhưng đôi lúc, cô cũng rất nghiêm khắc với những bạn có
thái độ không tốt trong học tập. Cô giảng bài rất sinh động, dễ hiểu nên h ầu
như các bạn trong lớp đều học giỏi môn của cô. Ngoài việc là một giáo viên
dạy Văn, cô Nga còn là phó hiệu trưởng của trường. Cô chăm sóc cho h ọc sinh
từ bữa ăn trưa cho tới chỗ để xe… Ngày nào cũng v ậy, cô là ng ười v ề mu ộn
nhất trường.
Em rất yêu quý cô Nga. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 s ắp đ ến r ồi,
em cùng các bạn sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cô vui lòng.
Bài văn mẫu 8
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không m ướt
xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Ấn tượng
nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn v ừa yêu th ương
vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy m ới màu tr ắng s ọc vàng
với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín
đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thu ồng, th ầm ao
ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của
mình, tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì
sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn th ấy nó hàng ngày,
được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở c ặp và khóc oà lên
khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao,bạn thì l ục tung sách