Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Những bài thơ tình mùa đông hay nhất

51985b3ac6a56eaefdedc930b6e1e8f3
Gửi bởi: Phạm Thọ Thái Dương 19 tháng 11 2020 lúc 16:45:38 | Được cập nhật: 14 giờ trước (5:35:47) Kiểu file: DOC | Lượt xem: 445 | Lượt Download: 0 | File size: 0.184832 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

Những bài thơ tình mùa đông hay nhất

Những bài thơ tình mùa đông hay nhất

Ai cũng biết rằng mùa đông là mùa lạnh lẹo nhất trong bốn mùa. Tuy nhiên, chính cái lạnh mùa đông càng làm cho tình cảm gắn bó, con người xích lại gần nhau hơn, đặc biệt mùa đông là thời điểm thích hợp nhất để tình yêu đôi lứa nảy nở. Tình yêu ấy là nguồn cảm hứng để các nhà thơ cho ra đời những tác phẩm thơ tình mùa đông hay và độc đáo nhất.

1. Thơ tình mùa đông 1

Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông

Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá

Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ

Chẳng đến được người đã qúa xa xôi?

Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời

Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng

Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng

Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư

Đông đã về se sắt những trang thơ

Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc

Còn lại thôi chút ân tình cách biệt

Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi

Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi

Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước

Đến nơi nao nếu người em thấy được

Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao

Tôi vẫn yêu em như những ngày nào

Nghe ký ức thường dâng trào khao khát

Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt ?

Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe ?

Từ độ em đi tâm trí nặng nề

Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến

Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển

Thương nhớ dụm dành... lại tiễn ra khơi

2. Sửa soạn cho mùa đông

Một chút gió đêm nay cho đủ rét

Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng

Ở trên sao sáng để em sang

Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở

Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn

Như que diêm phải cháy những đầu hôm

Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác

Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay

Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay

Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa dông tới làm sao em biết

Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng

Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông

Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết

Khi vô tình gọi lại tuổi tên người

Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai

Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp

Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh

Em có nghe rất khẽ ở bên mình

Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh

Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông

Em có nghe lửa ấm ở trong lòng

Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

3. Thơ tình mùa đông 2

Muốn gửi tới em thật nhiều trong đêm giá

Mỗi vần thơ tựa sóng cả trào dâng

Đêm có buồn tình biết có hay không ?

Anh chỉ thấy một lòng yêu em mãi

Gửi về Em dáng chiều trôi chầm chậm

Khói Sương rơi giăng trắng nỗi niềm tư

Xe lạnh lòng làm nỗi nhớ âm u

Đêm dần xuống chiều dường thêm lưu luyến

Gửi về em niềm thương trong gió quyện

Mang tâm tư bao xao xuyến nghẹn ngào

Khóm Trúc reo mình cùng gió lao xao

Nghe cảm xúc thầm dâng trào rung động

Gửi về em cả trời mơ mở rộng

Ôm yêu thương ,ôm niềm nhớ vô trong

Khát vọng nào ôm mãi nỗi chờ mong

Ôm hình bóng ôm em vòng tay ấm

Gửi về em dáng chiều trôi rất đậm

Cả không gian bưng phủ kín nhớ thương

Căn phòng buồn ăm ắp những vấn vương

Đầy ứ đọng bốn bức tường lạnh lẽo

Gửi về em niềm vui buồn đan chéo

Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ

Gió mơn man niềm thương nhớ mong chờ

Mây hờ hững, hững hờ trôi không bến

Gửi về em những tâm tình chợt đến

Máu rồn sôi,ứ nghẹn nhói con tim

Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm

Ôi khao khát, khát em men tình ái

Gửi về em một tình yêu mãi mãi 

Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương

Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương

Như bờ cát vấn vương người in dấu

Gửi về em khát khao hằng nung nấu

Cho Đông qua, Xuân, Hạ tới Thu về

Em yêu ơi niềm mơ ước đam mê

Tình vĩnh cửu vẫn không hề đổi khác

Gửi về em một con tim mộc mạc

Một đơn xơ,một cảm xúc chân tình

Một linh hồn một ngọn nến lung linh

Một niềm nhớ một bóng hình hơi ấm

Gửi về em nụ hôn nồng sâu đậm

In bờ môi,in ánh mắt nụ cười

In ngọt ngào in giọt lệ tan rơi

In cảm giác in bồi hồi ngây ngất

Gửi về em mối tình anh rất thật

Rất thật lòng và rất đỗi yêu em!

4. Thơ tình mùa đông 3

Mùa Đông này anh sẽ đến bên em,

ở trọn 90 hôm không đêm nào bỏ vắng,

ngày đi làm, tối tắm xong mang tặng,

tất cả thân này em sở hữu hết mùa Đông.

Không như xưa em chỉ ngắm lửa hồng,

rét thấu xương khi mỗi mùa Đông tới,

càng yêu anh em càng chờ càng đợi,

càng lạnh lòng dù cạnh lửa than khô.

Thôi từ nay anh gác bỏ cơ đồ,

về bên em cho Đông dài bớt rét,

để tình yêu hai ta bùng khét lẹt,

trả nợ bao ngày em nhóm lửa nướng tim.

Anh sẽ về ngay để em khỏi phải tìm,

khỏi phải lo dập dình bên hàng xóm,

đông năm nay em cứ sử dụng anh cho đến khi quắt khọm,

anh sẵn bằng lòng bù cái thiệt em xưa.

Không biết năm nay trời rét nặng hay vừa,

có tuyết kèm theo hay chỉ là gió buốt,

dù rét sâu anh thề không hề tuột,

ôm chặt cả người từ chán xuống gót chân em.

Đông năm nay em sẽ hết bõ bèm,

có anh về cùng em chia hơi lạnh,

kể từ nay Đông về anh không tránh,

ấp ủ hết mùa tan rét mới lại đi.

5. Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông

Nghe thèm giọt nắng hồng

Thèm một vòng tay ấm

Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ

Có nhiều tuyết rơi không

Bên ni đông không tuyết

Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy

Tuyết trắng phủ đầy cây

Trắng như màu áo cưới

Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang

Cuộc tình lỡ, tan hoang

Tuyết vẫn trắng đầy lối

Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông

Dù có giọt nắng hồng

Dù có vòng tay ấm

Vẫn nghe buồn mênh mông

Chiều nay, một chiều đông...

6. Mùa đông xa nhau

Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em.

Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ.

Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt.

Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.

Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?

Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt…

Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất.

Mùa đông về em có lạnh lắm không?

Ở bên này trời vừa mới vào đông.

Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng.

Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ.

Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”

7. Cô đơn tháng mười hai

Trời lập đông, tháng mười hai se lạnh

Một mình anh đi gữa phố đêm khuya...

Nghe thấm lạnh từ trong lòng nổi nhớ

Bóng hình người con gái đã thương yêu....!’’

Tháng mười hai, còn chút gì vương vấn !

Bao yêu thương, lưu luyến buổi ban đầu...

Lần hò hẹn mắt nhìn nhau nồng ấm

Lời yêu thương đã nói tận đáy lòng...

Tháng mười hai, trời vẫn còn mưa muộn

Nhìn mưa rơi lất phất lại thêm buồn...

Bao yêu thương dâng đầy theo ngày tháng

Sâu thẳm lòng anh nổi nhớ không nguôi...

Tháng mười hai, anh trầm ngâm lặng lẽ

Gom hết lại bao thương yêu, nhung nhớ...

Anh mang theo trên đường đời vô định

Bóng hình em sâu thẳm tận lòng anh...

8. Mùa đông

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?

Mùa đông đến trong đêm trời trở gió

Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ

Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê

Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi

Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi

Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh

Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa

Tất cả giờ đây còn lại là một nửa

Một nửa đại dương bão tố đêm ngày...

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may

Với cái lạnh của một chiều lạc bước

Với những gì mà anh không biết trước

Và với em, nhưng là của ngày xưa

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa

Không thấy tóc em một chiều ướt át

Hay những mảnh thư dại khờ rách nát

Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm

Đợi chờ sao em một phút nắng lên?

Để trở về với dòng đời tấp nập

Để trở về đắng cay trong sự thật

Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em...

                                      Trần Đức Tuân

9. Gió bấc

Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,

Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,

Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,

Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.

Khi bóng hoàng hôn giục én bay,

Hương buồn man mác lướt qua cây,

Có ai nghe thấy gì trong gió?

Cả một thời xưa đọng ở đây.

                                            Hồ Văn Hảo

10. Anh sẽ về viết tiếp tháng 12

Anh sẽ trở về tháng 12

Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa

Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội

Anh sẽ về viết tiếp tháng 12. 

Anh sẽ trở về tháng 12

Để được ôm vai gầy áo mẹ

Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé

Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu 

Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau

Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức

Về một mùa hoa cải bên sông

Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng 

Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông

Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại

Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ

Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn 

Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn

Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ

Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở

Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui 

Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi

Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối

Để viết về những bộn bề kí ức

Anh sẽ về để viết tháng 12.

                             Phạm Ngọc Giao

11. Vòng tay mùa đông

Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống

Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào

Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe

Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương… 

Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương

Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc

Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão

Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang… 

Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang

Con nhớ nhà nhớ ổ rơm ngày ấy

Nhớ vòng tay... mẹ ơi… sao quen thuộc…

Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng…

12. Anh còn có nhớ chuyện ngày xưa

Bình minh lên không bừng sáng mùa đông

Em lang thang tìm lại một tấm lòng

Tim thổn thức giữa ngày dài tê buốt

Gọi tên anh trong khúc nhạc dạo buồn

Ở nơi nào anh có nhớ em luôn

Hay đường xa chia hai đầu nỗi nhớ

Hay thời gian làm mờ đi tất cả?

Chỉ còn em với năm tháng đợi chờ

Bóng hình anh ẩn hiện vẩn vơ

Em thi sĩ tìm hoài mà không thấy

Cây trút lá cây buồn biết mấy

Nhớ chăng anh đã có một thời?

Hơi lạnh mùa đông giăng khắp nơi nơi

Đường tình sử - vết chân xưa hoá đá

Chuyện yêu nhau ai đâu mặc cả

Sao anh đành ngả giá tình ta?

Anh thường kể em nghe chuyện đời hoa

Đã bao lần chờ ong bướm chở lại

Mùa đông này đi giữa mùa hoa dại

Đốt lòng em cấu hỏi:

Anh có còn nhớ chuyện ngày xưa?

13. Mùa đông cô đơn

Kìa mùa đông và những cơn mưa lạnh buốt

Giá băng trên những nẻo đường quen

Em ướt lạnh, tìm trong tro tàn cũ

Mảnh ấm nào ngọn lửa tình tan phai

Em vẫn thấy những ngày mai vẫn đến

Những ô cửa buồn, cả những nẻo đường quen

Những kỷ niệm sao ảo mờ lạnh lẽo

Băng giá con tim, với những mỏi mòn

Con phố nhỏ co ro trong gió bấc

Nguội lạnh cả rồi phải không anh

Tình yêu ấy, âm ỉ chưa một lần bùng cháy

Đã âm thầm tắt ngấm giữa mùa đông

Em vẫn về trên những kỷ niệm quen

Giữa tro tàn nguội lạnh anh còn để lại

Con tim em sao cố tình ngu dại

Níu một còn tim đã quá xa xôi?

Con phố cô đơn lạc lõng giữa mùa đông

Sao lạnh quá phố thưa người thảng thốt

Vô tình thôi một lần anh bước

Xa quá rồi không níu nổi bàn chân…

Em mải miết chạy trốn những hạt mưa

Sao đôi mắt vẫn phủ mờ sương ướt?

Ngược phố thời gian không anh còn phía trước

Phía sau kia, chỉ một khoảng đau thương…

14. Đêm đông

Một chút gió đêm nay cho đủ rét

Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng

Ở trên sao sáng để em sang

Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở

Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn

Như que diêm phải cháy những đầu hôm

Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác

Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay

Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay

Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa đông tới làm sao em biết

Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng

Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông

Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết

Khi vô tình gọi lại tuổi tên người

Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai

Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp

Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh

Em có nghe rất khẽ ở bên mình

Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh

Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông

Em có nghe lửa ấm ở trong lòng

Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

15. Tình yêu mùa đông

Đã bao mùa đông rồi anh chẳng thể vui

Để mùa đông năm nay anh ngập tràn hạnh phúc

Em đã đến bên anh vào một ngày nắng nhạt

Xua tan mây mù sưởi ấm trái tim anh.

Mùa đông năm nay có trọn vẹn niềm vui

Có trọn vẹn những điều anh mong ước

Có trọn vẹn những tháng ngày cô độc

Là đưa em về miền cổ tích nơi anh.

Hạnh phúc đủ đầy là khi ở bên em

Là khi em cười, mang niềm tin cuộc sống

Là ánh mắt em nhìn về anh một hướng

Là nỗi niềm em chia nửa cùng anh.

Hạnh phúc này liệu có mong manh?

Như cơn gió mùa đông kèm theo rét lạnh

Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt

Câu trả lời anh dành trọn cho em.