Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Bài 34. Ôn tập phần Tập làm văn

18c312f5f36f63ff81810e77d1b86ed5
Gửi bởi: Thái Dương 18 tháng 3 2019 lúc 18:18:33 | Được cập nhật: 3 giờ trước (17:23:43) Kiểu file: DOCX | Lượt xem: 503 | Lượt Download: 0 | File size: 0 Mb

Nội dung tài liệu

Tải xuống
Link tài liệu:
Tải xuống

Các tài liệu liên quan


Có thể bạn quan tâm


Thông tin tài liệu

Thành công hai này ch ai trog chúng ta cũng mong mu n, khát ốkhao Và các đã ng suy nghĩ ng, ai là ng ng sau nh ng thành ườ ữcông y? Ai là ng đã ngày đêm mang cho ta nh ng ki th c, ườ ứnh ng bài c, nh ng đi hay ph i? Ai là ngu ng vô giá giúp ta ựtr ng thành? Ai là ng đã ta ng khi ngã? Ai là ng vì ưở ườ ườchúng ta mà ch nh ng trái gió tr tr âm th ng con đò ưtri th giúp chúng ta nên ng i? Ai?ứ ườPh i, tôi, câu tr đây chính là nh ng ng lái đò, nh ng ng iả ườ ườlái đò th ng, nh ng ng luôn mi mài, ch nh ng chuy ườ ếkhách cu cùng khi hôi đã lã chã trên ván đò cũ kĩ, khi chi ầbuông theo áng mây trôi ng Khi tôi nói đây ch ai cũng có thữ ểhi nh ng ng lái đò mà tôi ng mu nói đây là ai. Và đó chính là ườ ởng hàng ngày, hàng gi qu qu t, mi mài bên con đò tri th qua ườ ượbao khó khăn, hi tr trên dòng sông giáo chúng ta nh ng ữt ng lai sáng ng tr t. là nh ng ng không ch hi sinh ươ ươ ướ ườ ỉcông th gian thân mà còn giành tr tình yêu th ng, ươ ựquan tâm, lo ng, che ch bao nh ng nh ng chaắ ườ ườđ nh ng tr ng tr cái xã ng n, bao la nàyố ướ Ngày lại ngày, họ cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm bão táp, chông gai .Có ai đó đã ví người thầy như người chèo đò và cô cậu học sinh là khách qua sông. Khách qua sông rồi, con đò vẫn như saysưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông trithức. Còn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trò của mình lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớdòng sông bến đò xưa và cả người chèo đò lặng lẽ.y mà, có ai th hi ng nh này th cô ượ ầkhông? Chúng ta không nh ng không th hi nh ng đi đó, mà còn gây ềnên nh ng tai quái, phi lòng, khi nh ng ng lái đò th bu ườ ồbã th ng, hay đôi luc nh ng gi nóng không ch mà lăn ướ ủnh trên gò má cũng có ai ng, làn da ng hào, tr ng tr o, ẻm màng nay có còn, hay đã thay tr nên nhăn nhúm, chai m? Có ai ạt ng ng, mái tóc đen nhánh ngày nào nay tr nên tr ng? ắCó ai ng ý, đôi sáng vào ngh nay có còn tinh ng nh ườ ưtr cướ Họ là người lái đó chở khách sang sông, từng thế hệ này đến thế hệ khác, đưa chúng ta- thế hệ trẻ cập bến tương lai, điđến những chân trời rộng mở, mở ra cả hòai bão, ước mơ cho chúng ta.“M ng dòng sông…ộ ườ ộM ai làm ng trông ,ấ ờMu qua sông ph đòố ụĐ ng muôn nh ng a…ườ ướ ườ ưTháng năm dãi ng a,ầ ưCon đò trí th th bao ng i.”ứ ườĐ tôi mà nói, hai ti ng th y, cô tuy thân thu c, gi nh ng chan ưch bi bao nghĩa cao p. Cái nghĩa thiêng liêng chính là ng ựgiúp tôi khi ngã, khi cho tâm tôi mà ch ượ ưở ậch ng ng trên con ng i. ướ ườ ờThầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế mà, có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh tâm huyết giúp chúng ta thành người hữu ích? Có ai nhớchăng bao kỉ niệm êm đềm thấm đượm tình thầy trò?Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một hướng khác. Nhưng việc dạy người làm sao rẽ được, gắn bó đời bằng một lối đi chung. Cao cả thay tấm lòng nhà giáo, lặn lội chở người qua bão táp phong ba cập bờ hạnh phúc. Đến nơi rồi một nụ cười đọng mãi. lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau.“Chuy con đò dãi ng aệ ng ch ng dòng ng xuôi ng cặ ườ ượKhách sang sông ti hành trình phía tr cế ướ Có ai nh chăng hình nh con đò ?”ớ ảSuy cho cùng, sự hi sinh của mỗi thầy cô giáo là qui luật muôn đời. Làm nhà giáo phải quên mình đi để nghĩ nhiều đến người khác. Là làm bãi cát dài nâng mình cho những con sóng, con sóng sau đùa đi con sóng trước xóa sạch dấu vết cưu mang, nhưng bãi cát vẫn nằm đó nhớ hoài những con sóng đã đi qua.Thầy cô giáo là người chèo đò, đưa khách sang sông, con đò về bến cũ. Người khách xưa biết bao giờ trở lại, có nhớ con đò và lần qua bến ấy sang sông!Cuộc đời họ đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức.Dòng sông vẫn cứ êm trôi... Tóc họ trở nên bạc đi, mắt họ nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu người khách đã sang sông Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ Bao nhiêu ước mơ thành sự thực.. Có mấy ai sang bờ biếtngoái đầu nhìn lại thầy ơi...Những người lái đò này, họ đã hi sinh tất cả chỉ để thế hệ trẻ khôn lớn trưởng thành nhưng điểu họ nhận lại chính là sự đối phó, sự lãng quên, sự bồng bột, nông nổi của tuổi trẻ.Tuy tập thể chi đôi Vừ Dính chúng em có những giây phút nông nổi của bản thân, nhưng trong thâm tâm chúng em rất hối hận, rất hổ thẹn. Quay tới quay lui một dịp 20/11 lại về, không khí toàn thể chi đội chúng em tràn ngập những kỉ niệm, những hồi ức khó quên .Hình ảnh thầy Tương miệt mài, tận tụy bên chúng em, giảng giải từng lời hay, lẽ phải, hay những mạch văn đầy tình cảm cảm xúc của cô Kim Anh, hay những con số, những bài hình khó hiểu mà thầy Thành phải thức hằng đêm tìm hiểu, những từ vựng, cấu trúc tiếng Anh khó nhớ mà thầy Ngọc hăng đêm ngồi soạn, những công thức, những phương trình hóa học mà cô Tho giảng dạy, những bài tập Lí khó hiểu mà cô Ngân truyền tải, những thuật toán chương trình Pascal khó nhằn mà cô Hương phải tìm hiểu hằng đêm, hình ảnh cô Biển cùng những tấm bản đồ Địa lí thế giới, hình ảnh cô Thuận với những sự kiện lịch sử khó nhớ, hình ảnh cô Tuyết mỉm cười mỗi khi chúng em hiểu bài, những vần thơ hay, giàu nghĩa của thầy Bành,… Hay những tiếng cười, đùa của cô trò sau mỗi tiết học tốt. Tất cả như ùa về trong tâm trí toàn thể chi đội 8a chúng emmà ve vẫn như muốn nói rằng:”Này, sắp đến 20/11 rồi đấy, các cô cậu lo mà thi đua cho tốt, làm hài lòng thầy cô cậu chứ” Và ngày hôm nay đây, mọi tâm tình mà chi đội chúng em muốn gửi gắm đến các thầy cô đều được thể hiện trong bức tranh “Người lái đò thầm lặng” này. Bằng những cây sáp dầu chúng em đã điểm tô cho bức tranh giản dị mà chứa chan baođiều muốn nói. Đay hình ảnh dòng sông cùng người lái con đò tri thức này dưới cảnh hoàng hôn thơ mộng, tuy đơn giản nhưnglại có những nét rất chất, rất riêng của nó. Hình ảnh thầy cô tayrun run cầm viên phấn đứng trên bục giảng, hay tiếng giảng bàivăng vẳng bên tai như ùa vào trong tâm trí em. Cảm ơn thầy cô vì đã cho biết khóc, biết cười trước những cảnh đời.. biết đứng lên khi té ngã.. biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệbàn chân những người đi sau. Dạy cho em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống.. biết yêu gia đình và yêu quê hương… Đã dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch.. để ngẩn cao đầu với bạn bè..“Cảm ơn thầy bài học hôm nayCho em hiểu cuộc đời là lẽ sốngCon người sống luôn phải biết hi vọngVà vươn lên tìm hạnh phúc ngày maiEm phải bước trên những chặng đường dàiĐầy chông gai lắm bụi đường vất vảHãy cố lên không được để vấp ngãNung nấu tâm hồn quyết thắng gian nanNhững kiến thức luôn rộng mở thênh thangEm cứ bước theo con đường đã chọnVà vươn lên đón hạnh phúc ngày mai. Nhân dịp 20/11 này, tập thể chi đội chúng em xin gửi những lờichúc tốt đẹp nhất đến với các thầy cô, chúc các thầy cô luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và luôn thành công trong cuộc sống. Một lần nữa cảm ơn vì đã nuôi dạy chúng em thành người.E xin chân thành cảm ơn.