Cộng đồng chia sẻ tri thức Lib24.vn

Tây Tiến (Quang Dũng)

Gửi bởi: Phạm Thọ Thái Dương 11 tháng 2 2020 lúc 16:41:53


Mục lục
* * * * *
Tây Tiến (Quang Dũng)

KIẾN THỨC CẦN NHỚ

* Tác giả:

- Quang Dũng vừa là một chiến sĩ vừa là một nhà thơ trưởng thành trong thời chống Pháp.

- Ông là nghệ sĩ đa tài; vẽ tranh, sáng tác nhạc, viết văn xuôi,… nhưng ông được biết đến nhiều hơn với tư cách một nhà thơ.

- Hồn thơ Quang Dũng trẻ trung, sôi nổi và lãng mạn, hào hoa.

* Tác phẩm:

- Ra đời năm 1948, trích trong tập “Mây đầu ô”, là tác phẩm tiêu biểu cho đời thơ Quang Dũng.

- Nội dung chính:

+ Nỗi nhớ về thiên nhiên Tây Tiến hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng thơ mộng, trữ tình.

+ Nỗi nhớ về đồng đội Tây Tiến hào hùng, bi tráng nhưng cũng hào hoa, lãng mạn.

Câu 1

* Văn bản có thể được chia thành 4 đoạn:

- Đoạn 1 (từ câu 1 đến câu 14): Nhớ về thiên nhiên, núi rừng miền Tây.

- Đoạn 2 (từ câu 15 đến câu 22): Nhớ về con người miền Tây.

- Đoạn 3 (từ câu 23 đến câu 30): Nhớ về đoàn binh Tây Tiến.

- Đoạn 4 (còn lại): Lời ước hẹn cùng Tây Tiến.

* Mạch cảm xúc của bài thơ: Bao trùm toàn bộ bài thơ là nỗi nhớ, xuyên suốt bài thơ là những kỉ niệm, nỗi nhớ về thiên nhiên núi rừng và đoàn binh Tây Tiến.

Câu 2

Trong đoạn thơ thứ nhất:

* Bức tranh thiên nhiên miền Tây:

   - Sương rừng: “sương lấp đoàn quân mỏi”: Sương rừng mờ ảo, phủ dày đặc che kín như vùi lấp cả đoàn quân.

   - Núi cao, vực sâu:

       + Các từ láy “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “heo hút” kết hợp với điệp từ “dốc” và các từ chỉ sự vận động ngược hướng “lên” – “xuống” đã diễn tả sự hiểm trở với những con đường quanh co, gập ghềnh, đứt đoạn của núi rừng miền Tây.

       + Nghệ thuật nhân hóa “súng ngửi trời” thể hiện cách đo chiều cao rất riêng của người lính Tây Tiến. Núi rừng miền Tây có chiều cao thăm thẳm, đằng sau đó là nụ cười vui, tếu táo của người lính trẻ.

       + Phép điệp từ “ngàn thước” xuất hiện hai lần trong một câu thơ mở ra một thiên nhiên hoành tráng, kì vĩ, tái hiện chặng đường hành quân của lính Tây Tiến hết lên cao lại đổ xuống sâu vô cùng hiểm trở.

   - Mưa rừng “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”: gợi ra không gian mênh mông chìm trong biển mưa, mưa nguồn suối lũ.

   - Thiên nhiên hoang vu, dữ dội:

       + Nghệ thuật nhân hóa: “thác gầm”, “cọp trêu” gợi cảm sự dữ dội, hoang sơ, bí hiểm và đầy đe dọa của núi rừng miền Tây.

       + Các điệp từ “chiều chiều”, “đêm đêm” mở ra dòng chảy thời gian bất tận, những thử thách mà người lính Tây Tiến phải trải qua còn được tính bằng chiều dài thời gian vô tận.

* Hình ảnh người lính Tây Tiến:

   - Người lính: “dãi dầu”, “không bước nữa”, “gục lên súng mũ”, “bỏ quên đời”,...

→ Vừa gợi lên sự gian khổ đến khắc nghiệt, nhưng cũng thể hiện bản chất cứng rắn, ngang tàng của người lính.

   - Hình ảnh người lính được đặt trong bối cảnh thiên nhiên hùng vĩ, bí ẩn để rồi điểm dừng chân của họ là một bản làng yên bình bên nồi cơm nếp thơm “Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói/ Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.

Câu 3

Đoạn thơ thứ hai nói về những kỉ niệm đẹp của tình quân dân và cảnh sông nước miền Tây trong một buổi chiều sương giăng.

* Kỉ niệm đẹp tình quân dân:

    - Rộn rã và tưng bừng trong tình quân dân thắm thiết.

    - Màu sắc: “bừng lên hội đuốc hoa”, “xiêm áo” → Lộng lẫy, rực rỡ

- Âm thanh:

       + “Kìa”: trầm trồ, ngạc nhiên, thích thú

       + “Khèn lên man điệu”: nhẹ nhàng, hoang dã của miền sơn cước.

       + “Nhạc về Viên Chăn”: gợi nên lòng người những liên tưởng bay bổng, lâng lâng.

* Cảnh sông nước miền Tây trong một buổi chiều sương giăng

   - “Hồn lau”: gợi vẻ đẹp miền Tây uyển chuyển, hài hòa với “hoa đong đưa”.

   - “Dáng người” có nhiều cách hiểu khác nhau:

       + Dáng người của người con gái miền Tây uyển chuyển, hài hòa với “hoa đong đưa”.

       + Dáng đứng đẹp, hiên ngang của những cô gái hoặc chàng trai miền Tây.

→ Dù hiểu theo nét nghĩa nào thì hình ảnh thơ đều gợi ra nét đẹp khỏe khoắn mà vẫn uyển chuyển của con người miền Tây.

   - Hình ảnh “hoa đong đưa”: là cánh hoa dập dềnh trôi theo dòng nước lũ như đang làm duyên làm dáng với con người.

Câu 4

Hình ảnh người lính Tây Tiến trong đoạn thơ thứ ba:

* Chân dung: “Không mọc tóc” >< “dữ oai hùm

    → Gian khổ, thiếu thốn >< đầy kiêu hùng.

* Tâm hồn: “Mắt trừng” >< “chẳng tiếc đời xanh

→ Hào hoa, lãng mạn.

* Lí tưởng: “Mồ viễn xứ” >< “chẳng tiếc đời xanh

→ Ghê rợn, lạnh lẽo >< hy sinh quên mình, lí tưởng cao cả.

* Phút giây vĩnh biệt:

   - Sự hi sinh của người lính được sang trọng hóa: “áo bào” thay cho manh chiếu. Sự hi sinh của họ mang hơi hướng chủ nghĩa anh hùng cổ điển.

   - Cách nói giảm “anh về đất” về đất là về với đất mẹ, quê hương, với cõi vĩnh hằng. Sự hi sinh vì lí tưởng đẹp đẽ đã khiến họ trở thành bất tử.

   - Tiếng gầm của “sông Mã” như một khúc độc hành hùng tráng của đất trời, sông núi trong giờ phút vĩnh quyết người lính Tây Tiến. Quang Dũng đã nâng cái chết của họ lên tầm vóc sử thi, hoành tráng.

Câu 5

          Đoạn thơ thứ tư là lời ước hẹn cùng Tây Tiến, sự chia tay của Quang Dũng với đồng đội không hẹn ngày gặp lại bởi những trắc trở của chiến tranh.

          Với Quang Dũng cái thời Tây Tiến là một thời đi không trở lại, những kỉ niệm đẹp, sâu sắc không bao giờ phai mờ trong kí ức, tâm hồn họ mãi mãi ở lại với Tây Tiến: “Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi”.

LUYỆN TẬP

Bài 1

* Bút pháp của Quang Dũng trong bài thơ là bút pháp lãng mạn.

   - Tác giả tập trung tô đậm cái đặc biệt, phi thường cái hùng vĩ, hoang sơ của núi rừng và vẻ đẹp hào hùng nhưng cũng rất đỗi hào hoa của người lính Tây Tiến.

* So sánh với bài “Đồng chí” (Chính Hữu)

   - Cảnh và người được được thể hiện trong cảm hứng hiện thực.

   - Tác giả tập trung tô đậm cái bình thường, cái có thật của cuộc sống: hình ảnh người nông dân cày lam lũ, sức mạnh của tinh thần đồng đội kề vai sát cánh bên nhau (Súng bên súng đầu sát bên đầu / Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ)

Bài 2

* Vẻ đẹp hào hùng nhưng cũng rất đỗi hào hoa của người lính Tây Tiến:

   - Khí phách ngang tàng, tinh thần lạc quan trước khó khăn, gian khổ

   - Hoàn cảnh chiến đấu vô cùng gian khổ: bệnh sốt rét, hành quân trên địa hình hiểm trở, thiên nhiên ẩn chứa những điều nguy hiểm, cái chết luôn cận kề.

   - Họ vẫn dấn thân, bất chấp hiểm nguy, vượt qua núi cao, vực sâu, thú dữ, bệnh tật.

   - Tinh thần lạc quan, yêu đời thể hiện qua cách nói táo bạo “súng ngửi trời”, “không mọc tóc”...

* Sự hào hùng gắn liền với bi tráng: Khi viết về những người lính Tây Tiến, Quang Dũng đã nói tới cái chết, sự hi sinh nhưng không gây cảm giác bi lụy, tang thương.

* Nghệ thuật khắc họa chân dung người lính Tây Tiến:

    - Cảm hứng lãng mạn trên nền hiện thực của chiến tranh gian khổ.

    - Chất liệu lấy từ hiện thực chiến đấu của người lính trong thời kì đầu kháng chiến chống Pháp.

- Khai thác thủ pháp đối lập nhằm gây ấn tượng mạnh mẽ về thiên nhiên, con người miền Tây và lính Tây Tiến.


Được cập nhật: 11 tháng 4 lúc 22:38:45 | Lượt xem: 521

Các bài học liên quan