ĐOẠN VĂN HAY VỀ KHỔ 2 BẾP LỬA
Gửi bởi: Nguyễn Thị Vân 11 tháng 12 2019 lúc 16:36:27 | Được cập nhật: 19 tháng 4 lúc 23:06:39 Kiểu file: DOCX | Lượt xem: 492 | Lượt Download: 0 | File size: 0.015721 Mb
Nội dung tài liệu
Tải xuống
Link tài liệu:
Các tài liệu liên quan
- Đề cương ôn thi học kì 1 Văn 9 năm 2019-2020
- Đề cương ôn thi vào 10 môn Ngữ văn
- Đề cương ôn thi học kì 2 Văn 9
- Đề cương ôn tập học kì 1 Văn 9 năm 2018-2019
- Tuyển tập các đề nghị luận xã hội
- Bố cục với bộ đề nghị luận xã hội ôn thi HSG Văn 9
- 30 Đề giáo viên dạy giỏi môn văn
- Soạn bài Mây và Sóng Ngữ văn 9
Có thể bạn quan tâm
Thông tin tài liệu
ĐOẠN VĂN HAY VỀ KHỔ 2 "BẾP LỬA"
"Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói
Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi
Bố đi đánh xe, khô rạc ngựa gầy
Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu
Nghĩ lại đến giờ sống mũi vẫn còn cay!"
Dường như tuổi thơ đầy gian khổ đã ăn sâu và trở thành một nỗi ám ảnh trong
tâm trí của tác giả. Nhớ về những tháng ngày thơ ấu bên bà, tác giả như cảm
nhận được mùi khói vẫn còn đang hăng nồng bên sống mũi. Cái mùi khói bếp
ấy, mùi khói quen thuộc mà cháu đã được chịu đựng từ khi cháu lên bốn, mùi
khói đã từng hun nhèm đôi mắt của cháu ngày xưa, mùi khói cay, khét vì củi ướt,
ví sương nhiều và giá lạnh. Mùi khói ấy đâu chỉ do ngọn lửa bập bùng từ bếp
của bà, mà đó còn là mùi khói của bom đạn, của chiến tranh, là niềm đau, nỗi cơ
cực, là những khó khăn, thiếu thốn của cuộc đời của hai bà cháu nói riêng và
những người dân Việt Nam nói chung trong những năm kháng chiến chống Pháp
đầy vất vả, gian lao.Tuổi thơ ấy thật gian khổ, nhọc nhằn và vất vả. Tuổi thơ
ấy có cái bóng đen ghê rợn của nạn đói năm 1945. Cụm từ "đói mòn đói mỏi" đã
diễn tả xúc động về cái khổ của con người, của cuộc sống trong thời kì đó. Nỗi
khổ ấy đã được cụ thể hóa, hình tượng hóa bằng những chi tiết gợi tả:
"Bố đi đánh xe, khô rạc ngựa gầy"
Bút pháp kể, tả đan lồng vào nhau gây xúc động lòng người. câu thơ vừa miêu tả
cái biểu hiện đáng sợ của "giặc đói", vừa là nguyên nhân khiến đứa cháu phải
sống với bà. Cái đói, cái nghèo lan tràn khắp thôn xóm khiến người bố phải lên
thành thị đánh xe cùng với con người gầy rạc đi vì không đủ ăn, bỏ lại đứa con
thơ cho người đàn bà yêu thương, chăm sóc. Cảm nhận về nỗi vất vả, đói khổ
của tuổi thơ ấu, kỉ niệm như vẫn còn nguyên, tác giả không thể nào quên:
"Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay!"
Cái cay, cái xót của cuộc sống đói khổ, cơ cực thầm đến lồng xương, ống máu
để đến bây giờ, hơn mười năm sau nghĩ lại, cái cảm giác "cay" ấy vẫn còn
nguyên vẹn nơi cánh mũi. Cái cay nơi sống mũi cứ lan tỏa, triền miên trong tâm
hồn người cháu. Dường như đó là một nỗi niềm mang vị chua xót, nghẹn ngào
lẫn yêu thương.Lời thơ giản dị, đậm chất văn xuôi. Người đọc như đang lạc
vào một câu chuyện cổ tích về tuổi thơ của người cháu. Ở đây, bà là một bà tiên,
luôn gắn bó, chăm sóc, che chở về cả tinh thần lẫn vật chất cho cháu. Tình yêu
thương của bà, tấm lòng nhân hậu của bà như xua tan đi bao đau thưong, bao
khổ cực chiến tranh. Khổ thơ đã trở thành một trong những khổ thơ gây xúc
động lòng người trong cả bài thơ.